Chương 17: Lâm heo heo áy náy

Ăn xong cơm chiều, Lâm Việt nắm tay Trầm Thư đi ra nhà hàng. Mùa thu ban đêm luôn là đặc biệt lạnh, mới ra cửa, một trận gió lạnh thổi qua, Trầm Thư bị đông lạnh thẳng run lên, khuôn mặt nhỏ cũng bị thổi tái nhợt vô cùng.

Bởi vì xe có chút xa, cho nên cần phải đi bộ một đoạn ngắn. Lâm Việt thấy đến cô như vậy, đau lòng muốn mạng, nơi nào còn bỏ được làm cô cùng mình đi qua đi.

Như vậy cô sẽ phát ốm, trong lòng anh lúc này chỉ có một ý nghĩ như vậy.

Anh lập tức cởi ra áo khoác, quấn quanh trên người Trầm Thư, người nọ lại cao, mặc lại là bộ đồ Tây to rộng, dáng người nhỏ bé của Trầm Thư bị bọc lại trong bộ đồ của anh, chỉ còn một cái đầu nhỏ lộ ở bên ngoài. Trầm Thư không nghĩ tới anh sẽ cởϊ áσ khoác ra mặc cho cô, rốt cuộc bên ngoài lạnh như vậy, anh mặc cũng không nhiều lắm. “Việt Việt, không có việc gì, chỉ lộ ra ngoài một chút, chúng ta đi nhanh lên thì tốt rồi.” Trầm Thư vừa định cởϊ áσ khoác trả lại cho anh, đã bị Lâm Việt trở tay ôm vào trong lòng ngực.

“Trầm Thư, thực xin lỗi.” Lâm Việt áy náy sắp chết mất.

Đều là do anh, trách anh chính mình đến muộn, trách anh chính mình không tìm nhà hàng có chỗ đỗ xe tốt.

Lâm Việt dắt Trầm Thư một lần nữa đi trở về nhà hàng, dặn dò cô, làm cô ngốc tại nơi này chờ anh, anh đi lái xe lại đây. Trầm Thư nghe được anh nói như vậy, lập tức bỏ đi áo khoác bên ngoài, một lần nữa đưa lại cho anh, sốt ruột nói: “Mau đem quần áo mặc vào, bên ngoài lạnh như vậy, bên trong anh lại chỉ mặc một cái áo sơ mi, đừng để cảm lạnh, em sẽ ở lại đây chờ anh.”

Lâm Việt đột nhiên hôn hôn lên trán Trầm Thư, mặc xong áo khoác liền đi ra cửa đi lái xe. Trầm Thư giống như một khối đá hòn vọng phu đứng ở cửa nhà ăn, chờ Lâm Việt đến đón cô.

Đó là quản lý của nhà ăn này, nhìn đến Trầm Thư đứng ở cửa, nhớ lại một chút, cô gái này hình như là Frankie mang đến, cho nên lễ phép đi tới và chào hỏi.

Trầm Thư nhìn thấy quản lý bước tới chào hỏi, cũng cười ngọt ngào, sau đó chào hỏi lại. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trầm Thư T liền vô cùng thích, cho nên hai người liền bắt đầu nói chuyện cùng nhau về thực đơn ngày hôm nay.

Lâm Việt lái xe lại đây, nhìn đến Trầm Thư cùng T nói chuyện với nhau thật vui vẻ, trong lòng dâng lên một loại cảm giác lo lắng quanh quẩn, anh đè đè loa, ý bảo Trầm Thư lên xe.

Trầm Thư nhìn thấy anh tới, cùng T nói lời tạm biệt, T nhịn không được cảm thán một câu: “Frankie có thể tìm được một người bạn gái như cô thật là quá may mắn.” Vì cái gì anh ta luôn là tốt số như vậy, luôn có nhiều bạn gái bị anh ta mê đến thần hồn điên đảo như vậy a...

Frankie là tên tiếng Anh của Lâm Việt sao... Vì cái gì có một loại cảm giác đặc biệt quen thuộc, Trầm Thư mới vừa sửng sốt một lát, Lâm Việt lại vang lên loa. Cô cũng chỉ có thể từ bỏ, chạy tới, ngồi xuống trong xe.

“Thư Thư, sao em có thể nói chuyện cùng người đàn ông khác vui vẻ như vậy? Anh mới đi được có một lát!! Anh ghen tị, nói cho anh bọn em đang nói cái gì!” Trầm Thư vừa lên xe, Lâm Việt liền thở phì phì muốn được đến một câu trả lời.

Trầm Thư buồn cười đem cuộc trò chuyện là vừa rồi nói cho anh, sau đó duỗi tay nhéo nhéo má Lâm Việt nói: “Lâm heo heo, anh sao lại thích ăn dấm như vậy."

Lâm Việt thấy cô chắc là không phát hiện, nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục làm nũng nói: “ Vậy xin hỏi bạn gái Lâm heo heo, hôm nay em có nguyện ý cùng Lâm heo heo cùng nhau ở lại khách sạn sao?"

“Không được a, ngày mai em muốn đi phỏng vấn! Rất quan trọng!” Trầm Thư bất lực thở dài một hơi.

Lâm Việt thấy vẻ mặt trịnh trọng của cô, liền từ bỏ cái ý định này. Thật ra anh cũng không muốn Trầm Thư đi làm việc, như vậy hai người bọn họ đều sẽ rất bận, thời gian gặp mặt cũng sẽ ít đi.

“Thư Thư, đừng đi phỏng vấn, anh còn có chút phần tiền nhỏ, có thể nuôi được em.” Lâm Việt lái xe, thanh âm không hề phập phồng nói, như là tùy tiện nhắc tới.

“ Như vậy không được a, em phải tự bản thân nuôi sống chính mình.” Trầm Thư thật ra cũng muốn nằm yên để cho người khác nuôi cô, nhưng là làm như vậy sẽ không lấy được tiền.

Trong xe một trận im lặng, thẳng cho đến khi xe chạy đến dưới nhà Trầm Thư.

——————————

Lâm heo heo: Thư Thư, thật không dám giấu giếm, kẻ hèn có chút phần tiền nhỏ.... Hiện tại thật muốn kết hôn!!

Chó Hoắc: Tôi có thật nhiều tiền, mau để tôi đi ra!!

Giang Từ Ngô: Nói giống như không ai có tiền vậy!

Thư Tử: Tôi hình như cũng ở mức độ khá giả đi, liền 10 triệu đô la Mỹ đi, số tiền nhỏ, không đáng giá nhắc tới.

(* 10 triệu đô la Mỹ = 227.071.900.000,00 VNĐ)