Chương 16: Lâm heo heo nghiêm túc

Bởi vì buổi tối hôm nay muốn hẹn hò cùng Lâm Việt, cho nên Trầm Thư đặc biệt thay đổi một chiếc váy đen nhỏ bó sát người.

Chất liệu là vải nhung màu đen, tay áo là thiết kế tay phồng, khiến tổng thể cả người thực đáng yêu, trông giống như một cô công chúa nhỏ. Cổ áo là cổ áo vuông, có thể lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng một chút tuyến đường sự nghiệp. Váy hình thức là váy ngắn, ở dưới váy một cặp chân dài thẳng tắp tinh tế , như là một loại thuốc độc không tiếng động quyến rũ người trí mạng. Nhưng bởi vì là mùa thu, Trầm Thư lại sợ lạnh, cho nên ở bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió.

Khi Lâm Việt đến nơi cái thứ nhất nhìn đến chính là một cảnh tượng như vậy, Trầm Thư an an tĩnh tĩnh đứng ở cửa tiểu khu chờ anh, không có chơi di động, cũng không có nhìn đông nhìn tây, liền ngốc ngốc đứng, ánh mắt có chút mất tập trung, có thể bởi vì chờ có chút lâu hoặc là gió thổi có chút lạnh, hai bên cẳng chân gắt gao kề sát vào nhau, cả người như là một tấm gỗ mỏng tìm không thấy chống đỡ.

Lâm Việt hiện tại cái gì đều không muốn làm, chỉ nghĩ xông lên đi đem cô ôm vào trong ngực, nâng niu, sau đó nói cho cô chính mình có thể bảo vệ cô cả đời.

Trầm Thư dường như là cảm giác được Lâm Việt đã đến, quay đầu nhìn về phía Lâm Việt đã xuống xe, sau đó giơ lên một cái mỉm cười ngọt ngào, như là ánh mặt trời duy nhất trong trời đông lạnh giá, cười đến lòng người ngứa ngáy.

Trầm Thư dẫm lên đôi giày cao gót chạy chậm đi qua, một chút nhào vào trong lòng ngực Lâm Việt, đôi tay gắt gao ôm eo anh, bởi vì buổi tối hôm nay muốn ăn cơm, Lâm Việt cũng đặc biệt chọn một bộ đồ Tây, không phải kiểu dáng nghiêm túc, mà là mang một loại có cảm giác thiết kế cùng nghệ thuật.

“Việt Việt buổi tối hôm nay thật lạnh nha!” Trầm Thư đem đầu nhỏ chôn ở ngực anh oán trách nói.

Nghe được những lời này của Trầm Thư, Lâm Việt mới hoàn hồn, cũng trở tay ôm lấy cô, đè càng chặt chút, mang theo xin lỗi trả lời: “Thư Thư thực xin lỗi, làm em đợi lâu.” Chuyện này đều do thời gian chọn quần áo của mình dài chút... Anh từ trước đến nay luôn chú ý đến hình ảnh của bản thân, cho nên mỗi lần đi ra ngoài hẹn hò đều sẽ tỉ mỉ trang điểm. Nhưng trước đây “ nhóm bạn gái ” của anh giống nhau đều sẽ còn chậm hơn so với anh, cho nên anh căn bản không nghĩ tới Trầm Thư sẽ chờ anh lâu như vậy.

Có lẽ ở trong lòng cô, mình chính là quan trọng như vậy. Không phải bởi vì tập đoàn Lâm thị, không phải bởi vì ích lợi mà đến, đơn giản chỉ là bởi vì anh là Lâm Việt.

Lâm Việt ôm lấy Trầm Thư đưa cô vào trong xe, bởi vì anh sợ hãi Trầm Thư sẽ phát hiện ra chuyện gì, cho nên đã chọn một chiếc xe C63 đen tuyền, rốt cuộc ở trong mắt Trầm Thư anh chỉ là một nghệ thật gia tổ chức triển lãm tranh.

Lâm Việt mới vừa thắt kỹ dây an toàn chuẩn bị xuất phát, đột nhiên nhìn thấy đôi tay Trầm Thư đông lạnh có chút phiếm hồng, trong lòng càng thêm tự trách chính mình, duỗi tay che lại tay nhỏ của Trầm Thư đặt ở trên ngực mình, Trầm Thư bị một loạt đọng tác này làm cho có chút bối rối, quay đầu khó hiểu nhìn Lâm Việt.

“Trầm Thư, thực xin lỗi.” Lâm Việt nhìn vào đôi mắt Trầm Thư nghiêm túc nói.

Trầm Thư lần đầu tiên nghe được anh gọi tên của mình đầy đủ, nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, không cần xin lỗi nghiêm túc như vậy đi.

Trầm Thư cười tủm tỉm nhìn anh, má lúm đồng tiền bên miệng thật sự giống như rượu ngọt, làm người xem có chút say. Trầm Thư xem anh giống như rất là nghiêm túc, cho rằng tâm trạng anh có chút không tốt, thò qua thân mình, hôn hôn miệng anh, an ủi nói: “Việt Việt, không có chuyện gì nha, em mới chỉ chờ một lát thôi, chúng ta nhanh lên đi ăn cơm đi, em đói quá.”

Lâm Việt cảm thấy đêm nay chính mình giống như mất kiểm soát, anh chỉ nghĩ muốn vẫn luôn cùng Trầm Thư ở bên nhau như vậy.

Nhà hàng mà Lâm Việt đặt là một nhà hàng kiểu Pháp, thực đơn đều là do đầu bếp giới thiệu, không có món ăn cố định. Trầm Thư không tốn một xu vui vui vẻ vẻ ăn xong rồi một bữa, tuy rằng ăn thời gian có chút lâu, nhưng bầu không khí thật sự là rất tốt, trong lòng cô càng thêm quyết tâm mình nhất định phải kiếm thật nhiều tiền.

Lâm Việt không biết hôm nay mình bị làm sao vậy, cả người cũng chỉ nghĩ muốn nhìn chằm chằm Trầm Thư xem triệt để. Xem cái miệng nhỏ của cô ăn cái gì, xem cô ăn đến thích thỏa mãn cười trộm, xem cô tràn ngập tình yêu nhìn phía chính mình.

Cứ như vậy đi, Lâm Việt trong lòng nghĩ như vậy, liền vẫn luôn tốt như vậy.

————————

Lâm heo heo: Vợ à, ngày mai liền đi lấy chứng chỉ!

Chó Hoắc: Lại không có tôi

Giang Từ Ngô: Không phải nói tốt chương sau là tôi sao??