Chương 4

Thời xưa nguyên liệu khan hiếm, đậu nành ngâm trong nước rất dễ bị mốc.

Số không dùng được phải bỏ đi tuy có hơi nhiều song vẫn không ảnh hưởng đến mùi vị khi làm thành tàu hũ.

Hơn nữa nguyên liệu làm tàu hũ có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, trong khi xay sữa đậu nành, Chu Sơ Ninh nói với Vi Vũ: “Vi Vũ, em đi tìm một ít thạch cao đến đây.”

Việc ứng dụng thạch cao đã có lịch sử hơn 2.000 năm, trong thế giới tưởng tượng này, kiến thức về thạch cao đương nhiên vẫn sẽ được sử dụng.

Vi Vũ vừa hoang mang vừa ngoan ngoãn đi kiếm thạch cao cho chủ tử nhà mình.

Chu Sơ Ninh lấy một cái chậu sứ lớn, đổ hết sữa đậu nành xay vào trong chậu sứ.

Mất khoảng nửa canh giờ để xay xong năm cân đậu nành.

Sau đó, cậu tìm một miếng vải lưới nhỏ sạch mịn lọc bỏ cặn đậu, chỉ để lại phần sữa đậu nành loãng.

Lúc này, Vi Vũ cũng mang theo thạch cao chín trở lại, cô nàng thấy thiếu gia nhà mình phải làm nhiều công việc trong thời gian ngắn như vậy thì đau lòng không thôi.

Cô nàng lập tức bước tới, nói: "Thiếu gia, ngài để nô tỳ làm cho ạ!”

Chu Sơ Ninh nói: “Không cần đâu, em đi rửa nồi rồi bắt đầu nhóm lửa đi.”

Vi Vũ lập tức ngoan ngoãn rửa sạch nồi rồi nhóm lửa, Chu Sơ Ninh đổ sữa đậu nành đã lọc vào nồi rồi nói với Vi Vũ: “Đầu tiên đun sôi sữa đậu nành, sau đó đun nhỏ lửa từ từ.”

Vi Vũ gật đầu, thêm củi vào dưới bếp lò, sữa đậu nành nhanh chóng sôi lên.

Chu Sơ Ninh nhanh nhẹn vớt bọt sữa đậu nành, chỉ còn lại sữa đậu nành trắng nõn mềm mại.

Có lẽ do đậu nành này ngon nên khi sữa đậu nành sôi lên lập tức tỏa ra mùi thơm.

Mùi thơm rất nhanh đã bay vào Đông viện, thím Hai của Chu Sơ Ninh hỏi con gái bên cạnh: "Thơm quá à? Trong bếp đang nấu gì à?”

Chu Châu Quang bĩu môi: “Trong bếp ngay cả lá cây còn không có, lấy đâu ra đồ mà nấu này nấu nọ?”

Thím Hai nghe vậy, không khỏi chửi rủa: “Đầu do con hồ ly tinh của phòng lớn! Nếu không phải cô ta tròe lên cành cao thì nhà Chu chúng ta đã không rơi vào hoàn cảnh này!! Phi! Để cho cô ta chết đói ở bên ngoài cho rồi đi!”

Bà ta mắng xong chỉ cảm thấy mùi thơm càng nồng đậm, cũng càng cảm thấy đói, bèn sai con gái: “Châu Quang, con đi xem trong nhà còn gì ăn không?”

Chu Châu Quang nói: "Còn thì cũng còn, nhưng… Nhưng cha nói mỗi ngày chỉ được ăn số lượng lương thực theo quy định, không được ăn nhiều hơn dù chỉ một hạt. Hôm nay ăn xong phần của hôm nay rồi, ngày mai mới được ăn tiếp.”

Thím Hai đói bụng đến mức ngực dán vào lưng không nhịn được chửi bậy: “Má nó, cuộc sống thế này bao giờ mới kết thúc chứ!”

Sau đó bà ta đảo mắt nói: “Của hồi môn của Chu Sơ Yểu còn trong phòng cô ta đúng không? Lát nữa con lấy một chiếc vòng tay của nó, đi vào trấn bán rồi đổi lấy một ít thịt về làm một bữa ngon.”

Chu Châu Quang tức thì hớn hở, nói: "Dạ dạ dạ!”

Ngoài cửa, sữa đậu nành cuối cùng cũng đã chín hoàn toàn, Chu Sơ Ninh để mưa nhẹ dập tắt ngọn lửa, chỉ để lại tia lửa.

Khi sữa đậu nành ngừng sôi, một lớp váng đậu từ từ hình thành, đó chính là váng đậu chiên.

Vi Vũ vốn đã bị mùi thơm làm cho thòm thèm, thấy vậy vui vẻ nói: “Thơm quá thiếu gia ơi! Cái này là tàu hũ ạ?”

Chu Sơ Ninh lắc đầu: “Cái này gọi là sữa đậu nành.”

Sau đó, cậu lấy một chiếc xiên tre đã vót nhọn, nhẹ nhàng nhấc lớp váng đậu lên, đặt lên thanh tre cạnh chiếc nồi dùng để phơi rau rồi nói: “Cái này gọi là váng đậu.”

Vi Vũ nhìn một hồi, thầm nghĩ, “Quào, hạt đậu nành mà có thể làm được ra nhiều thứ như vậy á?”.

Chu Sơ Ninh lần nữa để cô nàng mở rộng tầm mắt, lại mở mắt ra, bởi vì những lớp váng đậu lần lượt được xếp chồng lên nhau, mấy cọc tre trong nháy mắt đã được lấp đầy.

Nấu xong một chậu sữa đậu nành, Chu Sơ Ninh lại bưng tới một chậu khác.

Năm cân đậu nành cho ra được hai chậu sữa đậu nành lớn, có thể nói là sản lượng rất cao rồi.

Vi Vũ lúc này đã có kinh nghiệm, lại bắt đầu siêng năng nhóm lửa.

Từng là một nha hoàn sung sướиɠ trong nhà quan to nhất phẩm, bây giờ lại trở thành đầy tớ cả mặt mày đều là tro bụi. Nhưng Vi Vũ lại cảm thấy rất vui vẻ, ngửi thấy mùi sữa đậu nành thơm phức, cô nàng như thấy được niềm hy vọng vô hạn.

Chu Sơ Ninh múc cho cho cô nàng một bát, Vi Ngọc cầm lên nếm thử, ôi má ơi thơm quá!

Cô nàng ngẩng cổ lên uống cạn sữa đậu nành trong một hơi.

Chu Sơ Ninh hỏi cô nàng: “Hương vị thế nào?”

Vi Vũ trả lời: "Ngon ạ! Ngon lắm luôn!”

Chu Sơ Ninh cười nói: “Còn có thứ ngon hơn nữa đó.”

Lúc này, Chu Sơ Ninh mặc một chiếc áo choàng ngắn bó sát, trông rất gọn gàng và sạch sẽ, càng làm nổi bật vóc dáng mảnh khảnh, vòng eo thon và đôi chân dài của cậu. Hơn nữa phối hợp với gương mặt tuấn tú, mắt ngọc mày ngài, quả thật là một người vô cùng xinh đẹp.

Aiz, thảo nào lão gia và phu nhân lại yêu cầu thiếu gia đi đày thay cho tiểu thư, cậu ấy mặc đồ nữ vào thực sự không thể phân biệt được mà! Người gì đâu mà đẹp quá trời!