Chương 3

Gần đến lều trại, từ xa bọn họ đã nhìn thấy một người thanh niên cầm đao hướng về phía Đông viện ồn ào: “Hôm nay các ngươi nhất định phải để chị họ ta trở về nội viện! Nếu không, xem ta làm thế nào phá hủy viện các ngươi nhé! Sao hả, lúc chị ta đắc thế thì các ngươi theo dính đuôi nịnh nọt đủ đường, hiện giờ chị ấy gặp nạn lại đuổi chị ấy ra khỏi cửa? Là đạo lý chó má gì hả?”

Chu Sơ Ninh nháy mắt liền nhận ra kia thanh niên hùng hổ kia, vẻ mặt vui mừng gọi một tiếng: “Em họ, em đã trở lại?”

Người này đúng là em họ của “Chu Sơ Ninh” Khương Phóng, mặc dù có người tới chống lưng cho cậu là chuyện tốt nhưng cậu không phải là chị “thật” của cậu ấy, nhỡ đâu bị Khương Phóng phát hiện ra thì làm sao bây giờ?

Khương Phóng vừa nghe được chị họ gọi mình, thân thể lập tức cứng đờ, sau đó xoay người lại, khóc lóc nhào vào lòng “chị họ”, nức nở nói: “ Chị ơi! Chị… Sao chị lại tiều tụy thành thế này rồi?”

Chu Sơ Ninh nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng Khương Phóng đã biết thân phận của cậu rồi chứ, cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Ngoại hình của cậu và chị gái Chu Sơ Yểu giống nhau rất nhiều, thế nên ông cha già mới để cậu thay thế đi lưu đày.

Chu Sơ Ninh vẫy vẫy tay: “Không sao, không sao! Chị đây sống rất tốt, em không cần lo lắng.”

Khương Phóng đứng dậy chỉ vào lều trại tồi tàn kia nói: “Cái này mà chị kêu là sống tốt đó hả?”

Lều trại không thể che gió không thể che mưa, đống lửa bên ngoài lều trại đó chính là “nhà bếp”

Mà đám cô dì chú bác thím ở viện cũ đều co đầu rụt cổ, không một người nào dám ra mặt.

Chu Sơ Ninh nói: “Em cho rằng ở chung với bọn họ thì sẽ tốt à? Thay vì chịu sự phê bình xa lánh của một đám người, chi bằng ở ngoài một mình, như vậy càng yên tĩnh hơn.”

Khương Phóng tuy rằng đau lòng cho “chị họ” nhưng cũng biết “chị ấy” nói có lý.

Cậu ấy ngó ngó một hồi, lại hỏi: “Con nhóc Khinh Tuyết kia đâu rồi?”

Chu Sơ Ninh còn chưa kịp trả lời thì Vi Vũ đã mở miếng mắng rồi: “Leo được lên cành cao nên chạy rồi!”

Khương Phóng thở dài, trong lòng cũng sáng tỏ, hiện giờ cảnh ngộ của “các cô” như thế này, gặp phải thói đời bạc bẽo thì cũng là chuyện bình thường thôi.

Chu Sơ Ninh thấy cậu ấy không vui, bèn kéo cậu ấy nói: “Tiểu Phóng à, em đừng nóng giận nữa, hôm nay để chị làm món ngon cho em ăn hen.”

Khương Phóng cũng không nghĩ để “chị họ” mình uất ức, bèn nói: “Chị họ, bữa nay em được phát lương, hôm trước em nhận nhiệm vụ tiên phong, chém rớt 2 cái đầu, mới vừa được thăng lên tiểu kỳ. Hơn nữa tổng đốc còn thưởng bạc, được khoảng 2 lượng. Chị chờ em nhé, em đây đi mua 2 cân thịt ngay đây, chúng ta ăn một bữa ngon.”

Chu Sơ Ninh nói: “Vậy cũng được, thế em đi đi Tiểu Phóng! Chị và Vi Vũ làm đậu nành trước, cho em nếm thử.”

Khương Phóng vừa nghe đến hai chữ “đậu nành” lập tức sắc mặt tái mét: “Không không không không không, chị à, vẫn là đừng ăn đậu nành thì tốt hơn. Chị họ, chị không biết đâu, doanh của chúng em ăn đậu nành luộc nước muối liên tiếp 3 ngày liền, vừa ra chiến trường liền bị tiêu chảy! Hôm nay chúng ta ăn thịt! Chỉ có thịt thôi.”

Chu Sơ Ninh cười lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy cậu em họ này có lẽ là bị cho ăn đậu nành luộc muối đến sang chấn tâm lý luôn rồi.

Cậu chỉ mỉm cười bảo em họ đi mua thịt, còn bản thân và Vi Vũ thì gánh đậu nành đã ngâm nước đến cối xay đá cũ ngoài lều.

Sau khi đơn giản rửa sạch một lát, Chu Sơ Ninh đặt những hạt đậu nành đã ngâm nước ở bên cạnh cối xay đá.

Vi Vũ kinh hãi: “Thiếu gia, đậu nành ngâm nước thành như vậy rồi sao có thể xay bằng cối xay đá được? Không thể nào xay thành bộ được đâu ạ?”

Chu Sơ Ninh cười cười, nói: “Không, chúng ta không phải xay thành bột mịn, mà là xay ra để làm tàu hũ.”

“Tàu hũ?” Vi Vũ không hiểu, liền hỏi: “Thiếu gia, tàu hũ là gì vậy?”

Chu Sơ Ninh biết tàu hũ có nguồn gốc từ thời nhà Hán, mà thời đại hư cấu này có lẽ là vào thời Chiến Quốc, hai nước tuy chỉ bị chia cắt nhưng quả thực không có tàu hũ.