Chương 32 (a)
Editor: Lyl
Beta: Tân Sinh
Bạch Thiến Thiến xem bình luận trên mạng, phát hiện có không ít người thấy Hứa Mạn Ni đáng thương, rõ ràng là lời nói trăm ngàn chỗ hở, những người này lại căn bản không thèm suy nghĩ, còn nói cái gì "Quả nhiên kẻ có tiền chính là tùy hứng, người thường đều là thịt cá mặc người ăn", một cái Weibo nổ ra một đại bang thù phú*. Đương nhiên vẫn là có người nghi ngờ lời Hứa Mạn Ni chỉ là lời của một phía, không có bằng chứng xác thực, chính là những bình luận nghi ngờ này rất nhanh đã bị những bình luận mắng người giàu táng tận thiên lương che dấu đi.
*hội ghét người giàu
Liêu Định Hiên thay quần áo từ lầu xuống dưới, lại thấy cô đang lướt di động, sắc mặt nhìn qua không tốt lắm, anh vốn muốn trực tiếp ra cửa, nhưng lúc này lại đi tới hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt cô xoay chuyển, hướng anh cười cười, "Nhìn thấy một số thứ rất thú vị, anh có muốn xem hay không?"
"Cái gì?"
Cô đưa điện thoại di động cho anh, Liêu Định Hiên nhận lấy di động thuận thế ngồi xuống bên người cô.
Đây là lần đầu tiên cô dựa gần vào anh như vậy kể từ sau khi cô dựa vào anh ngủ cả một đêm ở nhà họ Liêu hôm đó. Liêu Định Hiên cũng không thích xịt nước hoa Cologne, trên người anh là một loại hương vị thoải mái sảng khoái sạch sẽ.
Anh ngồi bên người cô, Bạch Thiến Thiến cảm giác có một luồng hơi thở nam tính ấm áp dễ chịu bao phủ lấy cô, hơi thở này làm cô hô hấp nhanh hơn, cũng làm cô thấy cực kì không tự nhiên.
Cô theo bản năng dịch sang một bên.
Liêu Định Hiên cũng không phát hiện cô khác thường, lấy di động của cô nhìn xem, một lúc sau anh trả lại điện thoại cho cô, từ đầu đến cuối, sắc mặt anh cũng không thay đổi, giọng điệu nói chuyện cũng chỉ có sự lãnh đạm bình tĩnh, "Không có chuyện gì lớn, không cần quá quan tâm."
Không hổ là Liêu Định Hiên, sự việc có lớn đến đâu thì ở trước mặt anh đều bé nhỏ không đáng kể, anh tự tin và mạnh mẽ, dường như tất cả mọi chuyện đều không làm khó được anh.
Loại uy lực đạm nhiên này của anh quá mức mạnh mẽ, Bạch Thiến Thiến bị anh ảnh hưởng, mây mù ẩn chứa trong lòng cũng bị cuốn đi vào hư không.
Cô nhận lấy di động gật gật đầu với anh.
"Tuy không phải việc nhỏ nhưng vẫn phải chú ý một chút, mấy ngày tới không cần ra cửa." Liêu Định Hiên bổ sung một câu.
Bạch Thiến Thiến nghi hoặc nhìn anh, anh lại không nói thêm gì nữa, đứng lên đi về phía cửa, vừa đi vừa nói với cô: "Tôi đi tìm Ôn Hạo, cùng anh ta thương lượng một chút xem giải quyết chuyện này thế nào."
Nói cách khác Liêu Định Hiên muốn nhúng tay vào chuyện này, điều này càng làm cho Bạch Thiến Thiến nghi hoặc.
"Kỳ thật anh không cần phải.."
Dường như Liêu Định Hiên biết cô muốn nói gì nên anh ngắt lời cô: "Nếu cô ta không kéo Liêu gia vào, chuyện này tôi sẽ không quản."
"Như vậy à.." Bạch Thiến Thiến như suy tư gật gật đầu, mà Liêu Định Hiên cũng xoay người đi ra ngoài.
Ôn Hạo đang đứng trước cửa sổ, trên tay bưng một ly rượu vang đỏ. Trợ lý gõ cửa tiến vào, cung kính nói: "Ôn tổng, Liêu chủ tịch tới."
Ôn Hạo quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn Liêu Định Hiên đi theo trợ lý phía sau tiến vào, anh vẫy vẫy tay với trợ lý: "Cậu ra ngoài trước đi."
Trợ lý ra cửa, biết điều giúp hai người đóng cửa lại, Ôn Hạo bưng chén rượu nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn Liêu Định Hiên: "Không có việc gì không đăng tam bảo điện, là ngọn gió nào thổi anh tới đây?"
Liêu Định Hiên là người thẳng tính, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi vào vấn đề: "Hứa Mạn Ni phát cái Weibo kia cậu cũng thấy rồi đi? Cô ta dù sao cũng là người từ trong tay cậu đi ra, chuyện này cậu muốn giải quyết thế nào?"
Ôn Hạo lại cười, "Khó được một người luôn bận rộn như cậu thế nhưng còn để ý một nhân vật nhỏ như cô ta."
Liêu Định Hiên cũng không để ý anh trêu ghẹo, giống như đi vào nhà mình, trực tiếp đi đến quầy rượu đổ một chén rượu uống.
"Trước khi nói về việc của Hứa Mạn Ni, cậu hẳn là nên giải thích với tôi tại sao ngày đó lại mang Bạch Thiến Thiến đi. Sau đó tôi có hỏi qua, ngày đó nhà các người cũng chưa xảy ra chuyện gì, hai nhà hợp tác vẫn vận hành bình thường." Trên mặt Ôn Hạo mỉm cười, trong mắt lại lộ ra tia hất vấn.
Liêu Định Hiên lười biếng dựa vào quầy rượu bên cạnh, hai chân thon dài bắt chéo nhau, lãnh đạm liếc anh một cái, vẻ mặt đương nhiên, "Cô ấy là vợ tôi, sao tôi lại không thể mang cô ấy đi?"
Ôn Hạo ngẩn người, tươi cười trên mặt có vài phần cứng đờ, ngay sau đó anh lại cười rộ lên, ngữ khí trào phúng nói: "Vợ? Từ khi nào thì cậu coi cô ấy là vợ của cậu thế?"
"Tôi có hay không coi cô ấy là vợ thì cô ấy vẫn là vợ của tôi."
"..."
Ôn Hạo híp mắt nhìn anh, thần sắc anh từ đầu đến cuối đều bình tĩnh tự nhiên, khuôn mặt bình tĩnh kia làm người ta căn bản nhìn không ra đến tột cùng là anh suy nghĩ cái gì.
"Liêu Định Hiên, cậu thật kỳ quái." Anh cúi đầu nhấp một ngụm rượu, "đừng nói với tôi là cậu thích cô ấy đấy."
"Thì sao?" Anh trả lời vô cùng dứt khoát lưu loát.
Động tác uống rượu của Ôn Hạo dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Liêu Định Hiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt kiên định mà sắc bén.
Sau một lát yên lặng Ôn Hạo đột nhiên cười rộ lên, anh thấp giọng cười, nhưng mà bởi vì chung quanh quá mức an tĩnh tiếng cười của anh nghe dị thường đột ngột.
"Cậu thích Bạch Thiến Thiến? Cậu xác định cậu không nói giỡn với tôi đấy chứ?"
"Tôi không nhàm chán như vậy, sẽ không dùng loại chuyện này để giỡn với cậu."
"..."
Tiếng cười của Ôn Hạo chậm rãi dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh, toàn bộ quá trình Liêu Định Hiên đều nhìn thẳng anh ta, không né tránh.
Thần sắc Ôn Hạo dần dần nghiêm túc, "Chuyện từ khi nào? Cậu trước kia không phải rất ghét cô ấy sao?"
"Lúc trước chán ghét cô ấy không đại biểu hiện tại cũng chán ghét cô ấy."
"Nhưng mà mấy tháng sau các người sẽ phải ly hôn."
"Việc tương lai ai cũng không nói trước được."
"..."
Sắc mặt Ôn Hạo càng ngày càng trầm, một lúc lâu sau anh rốt cuộc cười cười, "Nói như vậy là cậu không muốn ly hôn?"
Liêu Định Hiên không trả lời, nhưng Ôn Hạo rõ ràng, anh không trả lời chính là cam chịu. Ôn Hạo tươi cười trở nên trào phúng lên, "Vạn nhất cô ấy khăng khăng muốn ly hôn thì sao?"
Anh cơ hồ không chút suy nghĩ liền nói: "Tôi sẽ dùng tất cả biện pháp làm cô ấy không ly hôn." Giọng điệu của anh vẫn lãnh đạm như trước, nhưng từng câu từng chữ lại đặc biệt rõ ràng, giống như đáp án của vấn đề này đã sớm cắm rễ dưới đáy lòng anh, chỉ cần có người hỏi tới, anh không cần suy nghĩ đã có thể bật thốt lên đáp án.
Ôn Hạo hít sâu một hơi, híp mắt lại, "Nói như vậy cậu muốn cạnh tranh với tôi?"