Chương 40: Dị biến đêm khuya (1)

Đi thử, Nguyên Ấu Sam phát hiện loại xe này điều khiển cũng giống với xe máy trước mạt thế, chỉ là đi quá chậm.

Vì thế, trên đường về tiểu khu chính là một hình ảnh.

Ba chiếc xe ô tô to không nhanh không chậm đi phía trước, phía sau là thiếu nữ mặc đồ thể thao có chút đẹp trai đang lái xe điện nhỏ, chậm rì rì theo sau mông xe.

Sau khi trở lại tiểu khu, Nguyên Ấu sam còn chưa vào cửa đã nhìn thấy một đám người ngăn ở chỗ đó, mơ hồ có tiếng khóc tê tâm phế liệt.

Hỏi mới biết được, hôm nay đội xử lý tang thi ra ngoài tất cả đều gặp tình huống tương tự bọn họ, đυ.ng phải đoàn tang thi số lượng cực lớn, thương vong nghiêm trọng.

Ngăn ở cổng lớn gào khóc là người nhà của những người đã tử vong, còn có người nhà của người bị tang thi cắn.

Người kia bị một đám người vẻ mặt cảnh giác ngăn lại, sắc mặt tái mét, “Nếu anh tự rời đi chúng tôi sẽ không tấn công, bằng không đừng trách chúng tôi không để ý tình hàng xóm!”

Vợ con của hắn ta tê tâm phế liệt khóc, không muốn hắn rời đi, toàn trường rất hỗn loạn.

Mấy bác gái xa xa vây xem trong lòng còn sợ hãi, không dám đi lên phía trước, sợ người kia biến dị sẽ cắn bọn họ.

“Bị tang thi cắn nhất định sẽ phải chết, bây giờ căn bản không thể chữa được, để lại cô nhi quả phụ thật đáng thương!”

“Có ai nói không phải đâu, tại sao trong thành phố tang thi đột nhiên nhiều như vậy? Không được, tôi không thể để con trai đến đội xử lý tang thi được nữa, chịu đói cũng không cần bán mạng như vậy!”

“Ai, nếu có thể đến tầng bên trong căn cứ liền an toàn!”

Nguyên Ấu Sam chống chân chống xe điện, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Tang thi đột nhiên gia tăng nhiều như vậy?

Chỉ là trùng hợp sao?

Vào ban đêm, nhân viên tổ công tác quản lý tiểu khu nhận được thông báo bên trong căn cứ, lại kéo loa bắt đầu thông báo.

“Những ngày gần đây tang thi bên ngoài căn cứ đột nhiên tăng mạnh, lãnh đạo nghi ngờ do thành thị bên cạnh bùng nổ tang thi triều. Mong người dân kết bạn xuất hành, cần phải cam đoan bản thân an toàn, tránh bị lây nhiễm…”

Bởi vì Nguyên Ấu Sam thể hiện xuất sắc, người của tổ quản lý cũng biết cô là dị năng giả, đãi ngộ và địa vị của cô và Cố Văn Anh bỗng vọt lên. Buổi tối còn lãnh được nhiều hơn một rảnh xương sườn tươi mới, nói do cô có công cứu trợ mọi người khỏi đàn tang thi, phát thêm phần thưởng.

Vừa từ trụ sở về liền gặp nhà bên cạnh xuống đổ rác đang đi lên.

Đây là lần đầu tiên hai người các cô gặp dị năng giả Tôn Văn Cường của nhà bên cạnh, hắn ta đeo cặp kính dày cộp, vừa gầy vừa thấp.

Không để trong lòng, hai người liền vào nhà.

Bữa tối Cố Văn Anh đem miếng xương sườn mang đi hầm lên, dùng một chút rượu và gia vị tẩm ướp nửa tiếng, hầm đến lúc cả xương cũng mềm, răng nhẹ cắn một cái có thể dễ dàng tách thịt và xương ra.

Tiểu khu không có điện, máy hút mùi đương nhiên không thể sử dụng, mùi thơm mê người bao phủ khắp hành lang.

Bà Tôn ở hậu cần tháo dỡ hàng cả một ngày, đổi được một chút đồ ăn miễn, hai người miễn cưỡng được hai miếng.

Hai mẹ con ngồi trước bàn ăn, bánh bao lạnh trong tay không có nhân thịt gì, lại ngửi thấy mùi thịt như có như không càng khó nuốt xuống.

Tôn Văn Cường cắn hai miếng, trầm giọng nói: “Không ăn nữa.”

Thấy con trai đứng dậy rời đi, sắc mặt bà Tôn cũng không dễ nhìn.

Thời điểm hai người phụ nữ kia dọn đến ở bà ta đứng ở hành lang mắng một trận, hàng xóm tầng trên tầng dưới đều nghe thấy được, kết quả lúc dỡ hàng hôm nay gặp bà Trương vẫn luôn không hợp tính bà ta nói:

“Cô gái đó thế mà là dị năng giả có thể gϊếŧ tang thi, nghe nói một người có thể đánh một đám tang thi! Hôm nay căn cứ có gϊếŧ một con lợn béo, trực tiếp phát phần thưởng cho họ, cần gì phải trèo lên người người khác? Có người a tự cao tự đại, còn tưởng con gái nhà người ta kiến thức hạn hẹp, căn bản người ta chướng mắt con trai bảo bối nhà bà!”

Ai cũng biết được bà Trương đang nói bà ta.

Bà Tôn đem hàng trong tay ném đi, đi lên liền chân đấm tay đá đánh nhau với bà Trương, trên tay bị cào vài vết thương.

Lúc được can ngăn kéo ra, bà Trương vẫn còn gào lên: “Thằng con trai Tôn Văn Cương của bà có là dị năng giả thì sao, đến rắm còn không dám đánh. Còn đòi đi gϊếŧ tang thi! Nằm mơ!”

Câu này làm bà Tôn một hơi không lên được.

Từ lúc Tôn Văn Cương có dị năng, bà Tôn liền cảm thấy con mình tài hoa hơn người, cũng không thèm lui tới với mấy người đàn bà chua ngoa trong khu.

Con trai của bà ta là dị năng giả, việc đánh gϊếŧ tang thi không phải quá dễ dàng sao? Về sau phải đến căn cứ làm lãnh đạo lớn!

Mùi thịt ở phòng bên cạnh vẫn không ngừng toả ra, làm cho người ta liên tục nuốt nước miếng.

Bà Tôn cắn bánh bao căm phân trút giận, trong lòng oán giận nói: đều tại hai người phụ nữ kia, nếu không có bọn họ sao bà ta phải chịu sự khinh miệt như vậy.

“Phi! Hồ ly tinh chết tiệt!”