Chương 39: Tai bay vạ gió (3)

Nhìn thấy tang thi hai mắt trắng dã, gương mặt đã hư thối một nửa đang gào thét đánh tới, bàn tay đang nắm gậy của Cố Văn Anh run lên.

Nguyên Ấu Sam: “Đừng hốt hoảng, tang thi thật sự không khó đối phó, nhỡ kỹ cần đánh vào đầu.”

Cô lùi sang bên cạnh, nhường chỗ cho Cố Văn Anh hoạt động, lúc mất khống chế chỉ cần một gậy có thể đánh tang bất cứ lúc nào.

Sau khi huấn luyện qua vài lần, Cố Văn Anh rốt cuộc triệt để xử lý tang thi.

Hai tay bà run lên liên tục, đối với trường hợp đẫm máu lúc nãy vẫn có chút khó chịu.

Nguyên Ấu Sam đưa cho bà một bình nước, “Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì…Gϊếŧ nhiều sẽ thành thói quen.”

Cố Văn Anh lau vết máu trên tay, sắc mặt trắng bệch nhưng lại rất kiên định: “Tôi không thể cứ mãi kéo chân sau của cô được!”

Đúng lúc này, một tiếng kinh hô cách đó không xa phát ra, một người đàn ông đang bị tang thi đuổi theo chạy lung tung.

Vốn hắn ta nghĩ mình có thể đối phó, nhưng đối diện với gương mặt đáng sợ của tang thi, nháy mắt chân hắn mềm nhũn lại.

Nguyên Ấu Sam bước nhanh đi qua làm tang thi bị hấp dẫn lại đây, lại đưa cho Cố Văn Anh luyện tập, tình huống của hai người đã khiến Sở đội chú ý.

Sau khi triệt để xử lý xong tang thi, Sở đội bảo bọn họ đem thi thể đốt cháy.

Hiện tại tang thi khắp nơi, khắp nơi đều là thi thể người chết cùng tang thi thối rữa, nếu gϊếŧ được tang thi cần ngay lập tức hoả táng không thì đến giữa hè sẽ sinh ra thêm rirus và muỗi.

Bên trong ánh lửa, tiếng gào của tang thi từ một góc chợt bùng nổ, ngay lúc mọi người thả lỏng, một đàn tang thi bỗng trào ra.

“Trời ạ! Tại sao đột nhiên có nhiều tang thi như vậy!”

“Nhanh lên xe! Nhanh lên xe!”

“Không còn kịp nữa rồi! Chúng ta không chạy được!”

Khoảng cách với đàn tang thi xuất hiện quá gần, căn bản mọi người không kịp phản ứng, trực tiếp bị doạ cho hoảng sợ, tiếng thét chói tai liên tiếp, có mấy người xoay người muốn chạy về phía sau.

Sở đội hét lên chỉ đạo: “Không được chạy, cũng đừng tản ra! Tất cả cầm vũ khí trong tay lên!”

Nhưng mấy người này đã sợ đến mất hồn, làm gì còn có thể nghe thấy lời ông ta nói. Nhìn đàn tang thi đến gần, trong lòng Sở đội có chút tuyệt vọng.

Ngay lúc nguy cấp, một bóng người bỗng nhiên xông vào đàn tang thi.

Chỉ thấy một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, nhìn nhu nhu nhược nhược vung lên cây gậy, tang thi đáng sợ khó xử lý trong mắt bọn họ, trực tiếp bị đánh nổ!

Mười phút sau, người của đội hai vẫn chưa thoát ra được từ cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, chợt phục hồi lại tinh thần, ánh mắt không nhịn được liếc nhìn lên người thiếu nữ.

Lúc xuất phát, bọn họ còn khinh thường cô gái yếu đuối này, cảm thấy hai người các cô nhất định sẽ gây cản trở, ai biết được cuối cùng lại trở thành ân nhân của bọn họ!

Một người có thể dễ dàng gϊếŧ một đàn tang thi!

Sở đội vẻ mặt phức tạp đi đến, “Nguyên tiểu thư hẳn là dị năng giả đi?”

Tại thời điểm cô thành thạo huấn luyện Cố Văn Anh, Sở đội đã biết cô không đơn giản.

Nguyên Ấu Sam cũng không có ý định che giấu, cô khẽ gật đầu, ánh mắt xung quanh càng thêm sùng kính.

“Hoá ra là dị năng giả! Trách không được Nguyên tiểu thư lợi hại như vậy!”

“Đều phải cảm ơn cô đã cứu chúng tôi, nếu không hôm nay chúng tôi đã đều phải bỏ mạng! Rõ ràng đã xử lý gần xong rồi, không hiểu sao đàn tang thi này bỗng xuất hiện nhiều như thế!”

Lại thêm một đống xác sống bị lửa lớn đốt cháy, trong lúc nhất thời hai bên đường tràn ngập mùi vị không dễ chịu.

Nguyên Ấu Sam nhìn chằm chằm ánh lửa, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Sở đội trưởng, tôi muốn hỏi thăm một người, ông đã nghe thấy tên Kỳ Tà bao giờ chưa?”

Trên đường cô đã nghĩ đến, tại sao tên của đại ca tên hói kia lại quen tai như vậy.

Kỳ Tà…

Đây không phải người trước mạt thế đã nhắn tin cho cô sao?!

Sở đội trưởng nói: “Là Kỳ đội trưởng, trong căn cứ thành phố Lăng không ai là không biết đến hắn. Bây giờ trong căn cứ, hắn là dị năng giả cấp ba duy nhất, dưới tay có một tiểu đội dị năng giả đều có tên tuổi…Như thế nào, Nguyên tiểu thư biết Kỳ đội?!”

Nguyên Ấu Sam lắc đầu, “Trên đường có nghe người ta nhắc đến, có chút tò mò.”

Trong lòng cô nghĩ thầm, còn rất lợi hại.

Trong lúc nhất thời có chút do dự, có muốn chạm mặt với người này hay không.

Lúc quay về Nguyên Ấu Sam cự tuyệt lên xe chung, bởi vì lúc gϊếŧ tang thi cô thấy ở ven đường có một chiếc xe điện còn cắm chìa khoá.

Trong khoảng thời gian ngắn học lái xe, cho dù chưa thực sự cầm lái, nhưng có lúc cô và Cố Văn Anh không ở cùng nhau, cô cũng phải tự lái.

Xe chạy bằng điện ở ven đường liền bị cô nhắm đến.