Chương 2.2: Dự trữ hàng hóa

Lúc chờ đợi, bên cạnh cửa sổ có vài nữ sinh đang xem video, vì mở loa ngoài nên cô có nghe được một chút âm thanh, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Chờ là lúc, bên cạnh cửa sổ mấy nữ sinh đang xem một cái video, bởi vì là ngoại phóng cho nên cô nghe được một chút thanh âm, theo bản cô quay đầu đi.

“Cái gì vậy? Người này hình như điên rồi……”

"Cái này là học sinh trường gần mình chụp được á, là bạn cùng ký túc xá của tớ chuyển tiếp."

Nguyên Ấu Sam nhấn mở diễn đàn ký túc xá, phát hiện có người cùng tầng mình cũng mới chuyển tiếp. Sau khi nhấn vào xem video, có 3 vòng học sinh đứng vây quanh một nam sinh với vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi.

Cậu ta vừa điên cuồng ôm mặt, vừa hô to "tôi không phải xxx", rồi "thế giới này là giả, mọi người sắp chết hết rồi".

Người bên cạnh hẳn là bạn cùng phòng của cậu ta, đang vẻ mặt mộng bức ý đồ ngăn cản nhưng ngược lại bị cào ra máu.





Đóng video lại, Nguyên Ấu Sam có chút thổn thức.

Đây là một người chơi trước khi trò chơi bắt đầu đã suy sụp mất rồi.

So với những người bình thường không biết gì, phải chăng người chơi biết trước tương lai sẽ càng may mắn hơn sao?

Đây là một cái ở trò chơi bắt đầu trước, liền hỏng mất người chơi.

Cùng trước mắt này đó cái gì cũng không biết người thường so sánh với, biết hết thảy các người chơi thật sự liền càng may mắn sao?

Chưa chắc.

Bởi vì rất có thể bọn họ biết say đó là tuyệt cảnh nên mới càng thêm bất lực.

Đúng là bởi vì bọn họ biết phía trước là tuyệt cảnh, mới có thể càng thêm bất lực.

Thở dài một tiếng, cô đem toàn bộ lực chú ý trở lại cái bánh bột ngô trên tay bà chủ quán, cái bánh còn to hơn gấp đôi cả bàn tay cô luôn, xém chút nữa là cầm không nổi.

"Cháu trông gầy bé thế mà ăn nhiều phết đấy, bao tử thật tốt nha!"





Nguyên Ấu Sam thật cẩn thận nhận lấy, cắn một ngụm lên cái bánh còn nóng hôi hổi bốc khói.

Không hề khoa trương mà nói, đây là lần đầu tiên cô ăn thức ăn ngon như vậy, ngon đến muốn khóc luôn á!

Vừa thơm vừa cay, còn hơi chua chua ngọt ngọt, cắn một miếng toàn thịt gà và chà bông!

Thiếu nữ ăn đến đôi mắt nheo lại, gò má căng phồng mới chịu dừng, bắt đầu đóng gói hai quả trứng kho và một cái chân vịt. Chủ quán nói món này có thể giữ qua đêm nên cô định để dành ngày mai ăn.

Khi đi khỏi nhà ăn và một tiệm bánh ngọt, cô phát hiện một cửa tiệm cho thuê sạc dự phòng. Nhớ đến chiếc điện thoại còn chưa đến 60% pin của mình, không biết mạt thế đến có tìm ra nổi một chỗ sạc điện không nữa, Nguyên Ấu Sam quyết định mượn mượn sạc dự phòng, tiếc là mỗi người chỉ được một cái thôi.

Lúc cô đang vừa ăn vừa xem xét thì có hai thiếu nữ khác vừa bước ra khỏi tiệm đồ ngọt gọi một tiếng: "Nguyên Ấu Sam hả?"





Nguyên Ấu Sam ngẩng đầu nhìn lại, trong đầu tự động hiện ra ký ức của thân thể này.

Hai người kia đều là bạn cùng phòng ký túc xá của cô, một người tên Trương Duyệt, còn người khác là Lý Phàm Y. Ngày thường vì "Nguyên Ấu Sam" tính tình quá kiêu ngạo thường xuyên gây gổ với bạn cùng phòng nên quan hệ giữa ba người bọn họ không tính là quá tốt.

"Đúng thật là cậu à? Không phải cậu bị cảm nắng sao….. thế quái nào lại ở đây, còn mang đồ như vậy…"





Lý Phàm Y nhìn Nguyên Ấu Sam từ trên xuống dưới, trong lòng khϊếp sợ. Hai người bọn họ vừa vặn hết tiết thể dục nên cùng nhau đến nhà ăn mua cơm chiều, ai ngờ lại nhìn thấy thiếu nữ vác theo cái ba lô to đùng và mấy cái túi nhỏ, một tay cầm gậy bóng chày, tay kia cầm bánh gặm ăn, thiếu chút nữa là không nhận ra người này luôn.





Ở nhìn đến cái kia cõng một cái thật lớn đặc cổ bao vây, trong tay còn cầm một cây gậy bóng chày gặm bánh nữ hài nhi khi, các cô thiếu chút nữa không dám nhận.





Phải biết rằng Nguyên Ấu Sam người này vô cùng kiều khí, lúc trước mới vào năm học phải dọn sách còn phải kêu to muốn nam đồng học đến hỗ trợ.

Hai mắt Nguyên Ấu Sam sáng quắc, “Các cậu có thể mượn giúp tôi hai cái cục sạc được không?”

Hai thiếu nữ nhìn nhau, thật sự là chưa từng gặp qua bộ dạng Nguyên Ấu Sam ôn hòa như vậy, “Có thể… nhưng cậu cần nhiều cục sạc vậy để làm gì chứ? Chỉ cần về ký túc xá là có điện mà.”

Sau khi cầm thêm hai cục sạc, Nguyên Ấu Sam nhanh chóng nhét vào túi bên phải. Cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Các cậu định về ký túc xá sao?”

Trương Duyệt gật gật đầu, nhìn cái ba lô lớn sau lưng cô, “Đúng vậy, cần bọn tôi giúp cậu mang đồ về sao?”

“Không phải, tôi không có về. Các cậu ráng mua nhiều đồ ăn thêm một tí, nếu có thời gian thì phân công nhau đi mua thuốc nhưng nhất định trong hai mươi phút phải về lại ký túc xá. Sau khi vào được thì khóa cửa từ bên trong, bất luận nghe được âm thanh gì cũng đừng mở cửa…”

【17 phút 31 giây, 30 giây……】

Nhìn thời gian, Nguyên Ấu Sam biết không thể lại lãng phí hơn nữa, vừa lúc cô cũng phải đến chỗ trú ẩn rồi.

Nói xong, cô mặc kệ hai nữ sinh vẻ mặt mộng bức, “Các cậu bảo trọng, có duyên thì gặp lại.”

Nhìn nữ sinh hỏ nhắn bị túi đồ vây ép đến chật vật, trong tay còn cầm thêm gậy bóng chày trông vô cùng ‘ngầu’, Trương Duyệt phì cười: “Trước kia không phát hiện, Nguyên Ấu Sam hóa ra lại ngây ngốc như vậy, hơn nữa lúc không hất cầm gây gổ kiêu căn ngạo mạn lại rất đáng yêu nha.”

“Cậu nói xem lời của cô ấy là có ý gì vậy?”





Lý Phàm Y nhún vai, “Ai biết được, tớ cũng không hiểu.”

Có lẽ Nguyên Ấu Sam phản ứng quá kì quái, biểu tình lại quá nghiêm túc, lúc mua cơm hai người không tự giác mà mua nhiều hơn một chút. Sau đó vốn dĩ các cô còn muốn đi dạo quanh sân thể dục một chút, bây giờ lại quyết định về trước ký túc xá tắm rửa luôn.