Chương 30: Dị năng hệ tốc độ (2)

Cố Văn Anh giả ngu, sửng sốt nói: “Trạm phục vụ này đồ ăn nhiều như vậy, mỗi người lái một chiếc xe đi tìm nơi trú ẩn không phải tốt hơn sao? Nếu không các anh em cùng nhau lên đường, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Người đàn ông đầu húi cua nghẹn lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

Vì thế hai người Nguyên Ấu Sam đem túi to để xuống, “Bất quá vị đại ca này nói đúng, chúng tôi lấy nhiều đồ ăn như vậy cũng không tốt, đồ này vẫn là lưu lại cho…”

Triệu Lỗi vẫn luôn ngồi trầm mặc đánh bài bỗng ngẩng đầu, cho người bên cạnh một ánh mắt.

Lập tức người kia đứng phắt dậy, vẻ mặt dữ tợn đá chiếc ghế bên chân ngã lăn ra.

Người sống sót ở góc hẻo lánh bị biến cổ xảy ra cả kinh hét lên một tiếng, rồi sau đó gắt gao che miệng mình lại, vẻ mặt hoảng sợ lùi về sau.

Những người khác cũng sôi nổi né tránh, không muốn bị vạ lây.

Ngoài Triệu Lỗi có thân hình cường tráng nhất, người đàn ông vừa đá ngã chiếc ghế có thân hình không kém, hắn chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, trên cánh tay phủ đầy hình xăm xanh đen, cười gằn đe doạ:

“Vẫn giả ngu hay nghe không hiểu tiếng người? Hai người đàn bà các cô vẫn lải nhải nói cái gì? Nói thật cho hai người biết muốn rời đi là không thể, ngoan ngoãn ở trong này sẽ không thiếu các người ăn uống.”

“Nếu dám dở trò thì đừng trách lão tử không khách khí!”

Triệt để lộ ra vẻ mặt thật, mấy người này cũng không giả bộ nữa.

Người đàn ông đầu húi cua đi lên trước bắt lấy cánh tay Cố Văn Anh, Nguyên Ấu Sam đứng một bên bỗng hung ác đạp vào bụng khiến hắn lùi lại mấy mét, hung hăng nện vào cửa trạm phục vụ, phát ra tiếng vang rất lớn.

Ngay khi người đàn ông khác nâng cánh tay lên, nắm đấm muốn nện xuống thì cô trở tay vung gậy bóng chày vẫn luôn cầm trong tay lên.

Chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’, dị năng cấp hai chỉ cần dùng một kích, cánh tay người đàn ông trực tiếp bị đánh gãy xương, hắn ôm lấy cánh tay của mình vẻ mặt vặn vẹo, liên tục kêu gào.

Trong nháy mắt, cục diện bị đảo ngược.

Mấy người đàn ông còn lại cũng sôi nổi đứng lên, lật đổ cái bàn, lá bài, bình rượu rải đầy trên mặt đất, nhưng đều hai mặt nhìn nhau không ai dám lên.

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng ngưng trọng, chỉ nghe được tiếng hai người kia kêu rên.

Ngoài cửa, tang thi bị tiếng va chạm hấp dẫn, móng vuốt cào lên mặt thuỷ tinh. Người đàn ông đầu húi cua cả người đau đớn, vừa quay đầu đã nhìn thấy mấy khuôn mặt máu thịt mơ hồ, sợ tới mức chân mềm nhũn.

Nguyên Ấu Sam chống tay vào gậy bóng chày, “Bây giờ chúng tôi có thể đi không?”

Triệu Lỗi vẫn ngồi bỗng nhiên đứng dậy, mắt híp lại nhìn cô chằm chằm, mở miệng hỏi: “Cô cũng là dị năng giả sao?”

Nghe vậy, trong lòng Nguyên Ấu Sam xiết chặt, cho rằng khi mình lấy vật tư khiến không gian bị bại lộ.

Cô nhạy bén bắt được từ cũng kia, trong lòng lập tức rõ ràng.

Trách không được mấy người may mắn sống sót kia nhân số ngày càng nhiều nhưng vẫn bị trấn áp, nếu Triệu Lỗi này cũng là dị năng giả, mọi chuyện đã rõ ràng.

Chỉ là không biết đối phương sở hữu dị năng gì, sự tình sợ có chút khó giải quyết.

Triệu Lỗi nói tiếp: “Nếu tôi đoán không sai, cô hẳn sở hữu dị năng hệ sức mạnh, rất không may dị năng của cô vô dụng đối với tôi, bởi vì tôi thức tỉnh dị năng hệ tốc độ!”

Giọng hắn ta tuy bình thường, nhưng mơ hồ nghe ra chút kiêu ngạo.

Thì ra do Nguyên Ấu Sam có thể trực tiếp đạp bay người, sức mạnh vượt qua người thường, Triệu Lỗi đã xem cô thành dị năng giả hệ sức mạnh.

Thậm chí cảm thấy tính uy hϊếp không lớn, tự khai báo loại dị năng của bản thân.

Đám người Triệu Lỗi này rất đặc thù, trước tận thế bọn họ là người thành phố Lăng. Mạt thế vừa xảy ra, hắn phát hiện bản thân có dị năng, cảm thấy mình nhất định là con của trời, có thể ở mạt thế xây dựng một căn cứ thuộc về chính mình, tự mình làm vua!

Vì thế hắn tập kết một nhóm huynh đệ, đánh gϊếŧ tang thi ở thành phố Lăng, chiếm cứ siêu thị bách hoá.

Ai biết được lại bị nhị thiếu gia Kỳ gia đuổi khỏi thành phố Lăng.

Đám người vốn định đến căn cứ cách vách, trên đường phát hiện trạm dừng chân này vị trí rất tốt, tâm tư Triệu Lỗi lại động.

Trạm phục vụ ở nơi hoang vu không dễ hấp dẫn tang thi, bên trong vật tư lại nhiều, là nơi giao giữa hai thành phố lớn, so với bên trong thành phố Lăng càng thoải mái hơn!

Về phần những người trong trạm phục vụ cũng không thể thả cho chạy.

Nhỡ may bọn họ đến thành phố Lăng để lộ tin tức, khiến những căn cứ khác đưa người tới, chẳng phải gặp hoạ sao.

Đàn ông có thể lao động tay chân, xây dựng căn cứ. Phụ nữ có thể phụ trách hậu cần, quét tước, làm công cụ ấm giường, người già và trẻ nhỏ làm con tin.

Nếu ngày nào đó nơi này thất thủ, đem những người này ném ra cản tang thi, bọn họ có thể lái xe chạy trốn.

Cho nên từ một khắc Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh xuống xe, đám người này đã không có ý định cho hai người rời đi.