Chương 29: Dị năng giả hệ tốc độ (1)

Trên vách tường trưng bày đầy đủ trang phục leo núi của cả nam và nữ, đồ phòng vệ, còn có lều trại dã ngoại, đá đánh lửa,...

Chính bởi vì quá chuyên nghiệp, căn bản bình thường không có người mua.

Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh liếc nhìn nhau, lại thấy được trong mắt cả hai đầy vui mừng.

Phải biết nhiều ngày như vậy, bởi vì không có điều kiện, hai người chỉ có thể rửa mặt qua loa, càng đừng nói đến việc thay quần áo.

Tuy rằng vẫn chưa tới tình trạng có mùi, nhưng hai người đều thích sạch sẽ, vẫn luôn khó khăn chịu đựng.

Nguyên Ấu Sam không chút do dự đều đem đồ vật trong cửa hàng nay thu hết vào trong túi.

Chọn lựa một hồi, không gian sau khi thăng cấp đã bị chất quá một nửa, ước chừng còn không đến ba mét không gian trống.

Nhưng dù là như thế, bất quá cũng chỉ tiêu hao được 1% vật tư của khu phục vụ!

Nhìn trên kệ hàng, bánh quy bánh mì đồ uống, cùng với rau quả và trái cây, trong mắt Nguyên Ấu Sam tràn đầy không tha.

Bởi vì trong trạm phục vụ còn có khách sạn và quán ăn vặt, sau khi vào đi dạo một vòng, Cố Văn Anh tìm được vài cái thùng nhập hàng plastic lớn của một cửa hàng bán thuỷ hải sản.

Cái này cũng có thể chuyên chở xăng dầu.

Hai người nhanh chóng loại bỏ những thùng có nước đọng, hàng hoá, còn có mấy thùng vẫn chứa cá tôm, Nguyên Ấu Sam đem mấy thùng nhựa chồng lên nhau để vào không gian.

Cuối cùng chỉ lấy được năm cái, ba cái khác thật sự không chứa nổi.

Nhìn không gian bị nhét tràn đầy, Nguyên Ấu Sam thở dài.

Trước đó cô cảm thấy dị năng có thăng cấp hay không không quá quan trọng.

Nhưng giờ khắc này cô quyết định, về sau nếu đυ.ng phải tang thi tiến hoá, nhất định phải đuổi gϊếŧ để đào tinh hạch, nhanh chóng thăng cấp mở rộng không gian!

Còn có gì khó chịu hơn khi trước mặt có vô số bảo vật nhưng chỉ có thể nhìn không thể lấy chứ?!

Đi dạo một vòng gần nửa giờ, người đàn ông đầu húi cua ngậm điếu thuốc, liên tiếp nhìn vào phía bên trong, “Lâu như vậy rồi sao hai người phụ nữ kia vẫn còn ở bên trong? Lão tứ, nếu không cậu vào xem…”

Đang nói, Nguyên Ấu Sam cùng Cố Văn Anh mỗi người trong tay đều xách một cái túi lớn, từ nơi không xa đi tới.

Lúc này đã giữa trưa vừa lúc ánh mặt trời gay gắt, từ khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy mấy con tang thi đang đi lại, nhưng ít hơn buổi sáng rất nhiều.

Mấy người đàn ông ngồi vây quanh một chỗ hút thuốc đánh bài, bên chân đầy vỏ lon bia, hạt dưa và đồ ăn vặt, trong đó còn có người đang ôm một người phụ nữ vẻ ngoài ẩn nhẫn vào lòng.

Không biết nghe thấy đồng bọn nói gì, hắn ta bỗng nhiên muốn thò tay sờ vào trong quần áo của người phụ nữ kia, bị người phụ nữ vẻ mặt kinh hoàng và tức giận đẩy ra.

Sau khi bị cự tuyệt, mấy người khác nhao nhao châm biếm, “Đại Minh, xem ra bạn gái của cậu cũng không hẳn thích cậu đâu!”

“Chuyện gì vậy Đại Minh, ngay cả nữ nhân của mình cũng không thu phục được sao?”

Người đàn ông gọi Đại MInh nghe vậy khuôn mặt sầm lại, mượn có hơi rượu trong người, một tay đẩy người phụ nữ ra đạp ngã lăn trên mặt đất, quát:

“Mẹ nó, cô còn tưởng mình vẫn là tiểu công chúa như trước đây sao? Lão tử nói cho cô biết, bây giờ thời thế đã thay đổi, cô còn dám lên mặt với tôi?”

Phần lớn người sống sót đã ăn no rồi trở về, sau khi tìm được chỗ ngồi, nhìn thấy trường hợp như vậy cũng không dám lên tiếng can ngăn.

Một đôi vợ chồng già tóc hoa râm lộ ra vẻ do dự, muốn lên tiếng ngăn cản, bị con trai và con dâu của mình đè lại.

“Ba, mẹ hai người đừng làm gì! Lên tiếng ngăn cản người nhà chúng ta sẽ rước hoạ!”

Trong nhà có trẻ nhỏ, hai vợ chồng trẻ cũng vẻ mặt trắng bệch che tai và mắt đứa bé lại.

Thấy tình cảnh như vậy, đáy mắt Nguyên Ấu Sam xẹt qua tia sát ý.

Nhìn cô và Cố Văn Anh đến gần, mấy người quay đầu lại nhìn, nhìn thấy trong tay hai người đều ách một bao to thì liếc mắt nhìn nhau, cười ra tiếng.

“Các em gái lấy không ít đồ nha, bên ngoài khắp nơi đều là tang thi loạn như vậy, các cô đi ra ngoài không an toàn đâu!”

Cố Văn Anh đảo mắt nhìn qua người phụ nữ đầy mặt thống khổ đang ngồi dưới đất. Đè xuống tức giận, cười nói: “Không có việc gì, không phải lập tức có thể đến căn cứ ở thành phố Lăng sao, khẳng định có thể đến nơi trước khi trời tối, chỉ cần vào khu an toàn sẽ không sợ.”

Người đàn ông đầu húi cua nheo mắt, “Nhưng hai người mang nhiều đồ ăn đi như vậy, phải biết rằng chúng tôi ở đây có khoảng hai mươi miệng ăn, mỗi ngày tiêu hao số lượng rất lớn, như vậy không quá thích hợp đi?”

Người khác lớn giọng tặc lưỡi hùa theo: “Chỗ kia của thành phố Lăng cũng không phải muốn vào liền có thể vào, bên trong cũng rất lộn xộn, nghe nói người không có năng lực thì không có vật tư, sống còn không bằng súc sinh! Trạm phục vụ tự mình lập một căn cứ nhỏ, không ai quản thúc…”

Còn chưa dứt lời, đã bị đồng bọn kêu ngừng.

Nhưng tất cả mọi người rõ ràng, đây là ý nghĩ thật sự của đám người này.