Chương 16: Khôi phục tín hiệu (1)

Một nửa người không còn cảm giác thèm ăn trở thành vấn đề

Trò chơi sinh tồn thời mạt thế được mở ra, chính là muốn huỷ diệt một vị diện vô tội và những người chơi tử vong, khiến cuộc sống của bọn họ có thêm kí©h thí©ɧ.

Mà buồn cười là, đối với nhiều sơn hào hải vị cũng không khiến bọn họ có cảm giác thèm ăn bằng một miếng bánh mì phổ thông bình thường như vậy.

Thật sự nhìn Nguyên Ấu Sam ăn quá ngon.

Cơ hồ giá trị yêu thích ngay lúc cô ăn nhanh chóng tăng không ngừng.

Miệng Nguyên Ấu Sam nhìn có vẻ rất nhỏ nhưng thực tế có thể nhét cả một miếng to, hai ba phút một cái bánh mì đã ăn được gần một nửa.

Trong dạ dày có một chút cảm giác được lấp đầy, hạnh phúc khiến cô muốn lăn lộn một phen.

Về phần những người khác trong phòng đang khắc chế, hoặc ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu cô là một học sinh bình thường có thể sẽ ngại ngùng.

Nhưng cô không phải, cho nên xem như không nhìn thấy.

Đồ ăn đều do cô tiêu tiền dự trữ trước mạt thế, hiện giờ so với bất cứ thứ gì đều đáng quý hơn.

Những người này không thân cũng chẳng quen với cô, dựa vào cái gì muốn cô chia sẻ với bọn họ?

Tần Thụ Lan ở một bên vẫn đang nức nở, một bên dùng ánh mắt nhìn về phía Nguyên Ấu Sam, không ngừng nuốt nước miếng.

Vốn tưởng nữ sinh kia thế nào cũng chủ động mở miệng, mời bọn họ cùng ăn một chút, không nghĩ đến đối phương không thèm cho ai một ánh mắt.

Điều này làm cho mắt cô ta choáng váng, lại không muốn hạ mình mở miệng.

Trong phòng yên tĩnh, tiếng nhai nuốt càng thêm rõ ràng, mùi thịt trong không khí càng khiến dạ dày những người khác điên cuồng kêu lên.

Tần Thụ Lan cũng không khóc nổi nữa, đỏ hồng mắt nhìn về phía Quý Quang Nhạc bên cạnh, phát hiện hắn ta cũng đang chết trân nhìn chằm chằm những đồ ăn kia, không ngừng nuốt nước miếng.

Cô ta huých nhẹ cùi chỏ vào người hắn, Quý Quang Nhạc do dự một lúc lâu, mới đỏ mặt ngượng ngùng nói:

“Bạn học, có thể cho chúng tôi một ít đồ ăn được không? Chúng tôi đã hai ngày chưa được ăn gì rồi.”

Đám người bọn họ là những nghiên cứu sinh sắp lên năm bốn, Tần Thụ Lan và Phùng Khoan có người hướng dẫn là Cố Văn Anh. Quý Quang Nhạc và Lưu Bá Xuyên, cùng bạn gái hắn ta có thầy hướng dẫn khác.

Thời điểm mạt thế xảy ra, bọn họ đang ở trong phòng của thầy hướng dẫn thảo luận, mọi người may mắn đều không biến thành tang thi, nhưng cũng bị vây ở toà nhà khoa học kỹ thuật này.

Trong văn phòng có cất một ít đồ ăn vặt, đủ cho mấy người miễn cưỡng chống đỡ trong một ngày.

Đến xế chiều ngày thứ hai, nước uống trong phòng và đồ ăn đều đã dùng hết, bọn họ nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo trên cửa có thể thấy tang thi đang đi lại bên ngoài.

Về sau nghe thấy động tĩnh Nguyên Ấu Sam và tang thi cận chiến tạo ra, bọn họ thật sự đói bụng đến không chịu nổi, tính toán phá vòng vây chạy ra ngoài.

Kết quả đã đánh giá cao thực lực của chính mình, bị gϊếŧ đến chỉ còn ba người bọn họ.

Sau khi Quý Quang Nhạc mở miệng, Tần Thụ Lan cũng nhìn qua, vẻ mặt chờ mong.

Ai ngờ được rằng, thiếu nữ đang nghiêm túc ăn chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn ta một chút, lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn.

“Xin lỗi, không thể được.”

Lời cảm ơn khách sáo cũng đã đến bên miệng Quý Quang Nhạc, không nghĩ đến sẽ bị cự tuyệt, nghẹn đến mức hai má đỏ bừng.

Giọng hắn có chút phẫn uất, :”Cô cũng quá ích kỷ! Lúc này chúng ta không phải nên hỗ trợ nhau sao? Chỉ là một miếng bánh mì mà thôi.”

Nguyên Ấu Sam: “Nhưng tôi không cần mấy người giúp đỡ, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp mấy người chứ?”

Bản thân cô có đồ ăn, còn có dị năng đối phó với tang thi, đơn độc cũng có thể sống được rất tốt.

“Đồ của tôi có cho hay tôi cũng đều do tôi quyết định, cậu nếu cảm thấy tôi ích kỷ…”

Cô nhún vai, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, :”Vậy tôi sẽ càng thêm ích kỷ.”

“Cô!!”

Cẩn thận ngửi vào, Nguyên Ấu Sam phát hiện nơi phát ra mùi hôi chủ yếu trong văn phòng đều do mấy vết máu đã khô cằn trên mặt đất, đã có thêm mấy con muỗi.

Cô nói :”Nếu không như vậy đi, ở ban công có chổi lau nhà, mấy người lau dọn sạch sẽ vết máu trên mặt đất, tôi sẽ chia đồ ăn cho mấy người, đối với chúng ta đều có lợi.”

Hiện giờ tang thi dưới lầu vẫn đang quần tụ đông đảo, vẫn quanh quẩn không tản, phỏng chừng cô còn phải ở trong phòng vài ba ngày.

Mùi vị trong phòng thật sự khó ngửi, nhưng cô lại lười làm.

Mấy người bọn họ dọn phòng sạch sẽ, cô cho bọn hộ đồ ăn, đây mới gọi là có qua có lại, hỗ trợ lẫn nhau, không phải sao?