Chương 4

Có một phương án gần trong gang tấc, nhưng lại cố tình là phương án rủi ro nhất.

bí cảnh sương mù sắp xuất hiện, cách Vân Thanh không xa, đây là tiểu bí cảnh chỉ cho phép tu sĩ trúc cơ trở xuống tiến vào.

Bình thường bí cảnh cấp thấp như vậy sẽ không có thứ gì tốt, tự nhiên sẽ không bị đại môn phái để ở trong lòng. Nhưng lần này không biết là lời đồn ở đâu, nói là trong bí cảnh có lẽ có dị hỏa tồn tại.

Dị hỏa là bảo vật không thể gặp, nghe đồn dị hỏa hoàn chỉnh thậm chí còn có thần trí của mình, tuyệt đối không phải một tu sĩ trúc cơ có thể chế phục và khế ước. Mặc dù không ôm hy vọng, rất nhiều môn phái vẫn phái tiểu bối có tiềm lực đến thử vận khí.

Đoạn Minh Ngọc được Ánh Nguyệt phái che dấu thiên âm chi thể, nói rằng thân thể hắn lạnh là bởi vì băng linh căn trong song linh căn gây ra, vì thế lần này đến vì dị hỏa có thể trung hòa thể hàn. Địch Bạch Dung trước đó biết được việc này cũng là bởi vì không yên lòng hắn, rõ ràng đã là trúc cơ hậu kỳ, cách kết đan không xa, vì sao Đoạn Minh Ngọc lại bị áp chế tu vi không có tiến giai, nên y muốn đi cùng

Niếp Thế Vân vừa nhớ lại nội dung trong sách, vừa dùng ngón tay bất an gõ trên mặt bàn, tâm tư không yên.

Trong bí cảnh đích xác có dị hỏa, nhưng chỉ là dị hỏa tàn hồn không có linh trí. Thăng cấp cũng phải thực hiện từng bước một, ở văn chương sơ kỳ cho dù chỉ là tàn hồn cũng đã là thứ hiếm có, có nó, vấn đề thể chất của Đoạn Minh Ngọc đích xác tạm thời được giảm bớt.

Bất quá giờ phút này Niếp Thế Vân nhớ nhung cũng không phải dị hỏa, mà là thủ phạm đầu sỏ trong sách hại nguyên chủ chết thảm —— Tẩy Linh Đan.

Nó có thể rửa sạch một linh căn ngẫu nhiên của tu sĩ đa linh căn, Tẩy Linh Đan là là bảo vật duy nhất có thể cải biến tư chất thiên phú của tu sĩ đa linh căn.

Tẩy Linh Đan cần dược sư nguyên anh hậu kỳ mới có thể luyện chế được không nói đến, huống chi nguyên liệu điều chế Tẩy Linh Đan từ mấy ngàn năm trước cũng đã cạn kiệt. Tẩy linh đan còn sót lại được tìm thấy bị thiếu một viên, và nó vô giá.

Trong sách, Niếp Thế Vân là một tu sĩ luyện khí, tuyệt đối không nên mạo hiểm tiến vào bí cảnh. Nhưng hắn nhìn thấy Đoạn Minh Ngọc cùng Địch Bạch Dung đều có danh ngạch, trong lòng ghen tị lại buồn bã, về nhà nhất định yêu cầu Niếp Lê cũng đưa hắn vào.

Niếp Lê vì bù đắp cho tu vi của nhi tử, cho hắn một túi bùa chú cùng pháp bảo, nghĩ nếu hắn có thể gặp được cơ duyên nói không chừng tu vi có thể có đột phá, nếu khi gặp được, dựa vào những trang bị dùng tiền chất đống cũng có thể không lo đến tính mạng.

Chỉ tiếc Niếp Thế Vân một chút cũng không hiểu ý tốt của phụ thân, một mình hành tẩu, bị coi như cừu béo. Mấy lần bị tập kích hắn cũng không có xem xét hành vi của mình, hao tổn thật lớn.

Trong bí cảnh vài năm trôi qua trong nháy mắt Niếp Thế Vân cùng Đoạn Minh Ngọc tái hội, bên người đã có thêm tiểu công số hai không nói, vả lại dọc theo đường đi thu hoạch rất phong phú. Chọc cho Niếp Thế Vân vừa tức vừa nóng mắt.

Sau đó mọi người tìm được một chỗ hang động ẩn nấp, hang động cần đồng thời sử dụng kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành linh khí đến mở ra, cuối cùng lại chỉ có thể tiến vào một người. Thật trùng hợp không khéo, lúc này bên người tụ tập ba nam nhân linh căn không giống nhau, lại tính cả Đoạn Minh Ngọc, đây phảng phất là hang động vì hắn thiết kế riêng dễ dàng bị phá vỡ. Bởi vì Đoạn Minh Ngọc luôn có sức hấp dẫn, mấy người đàn ông không có cãi vã, đối với việc hắn một mình đi vào lấy bảo vật không nghi ngờ gì.

Đoạn Minh Ngọc khi đó lấy được chính là Tẩy Linh Đan.

Tính cách hắn ngây thơ, sau khi lấy được thứ gì đó, hắn đã hào phóng đưa hậu công của mình. Các công đều là đơn linh căn, Tẩy Linh Đan này tự nhiên thuộc về Đoạn Minh Ngọc.

Mà lúc này khoảng cách giữa pháo hôi cùng công chân chính liền thể hiện ra, Niếp Thế Vân tuy ái mộ Đoạn Minh Ngọc, nhưng lại càng nhớ tới tiền đồ của mình, đêm đó liền lừa gạt Đoạn Minh Ngọc một mình đi ra ngoài, để cho hắn nhường Tẩy Linh Đan cho mình. Đoạn Minh Ngọc không đáp ứng, Niếp Thế Vân bị tham niệm làm cho lóa mắt liền ra tay đoạt.

Đoạn Minh Ngọc tuy rằng tu vi là trúc cơ, nhưng chiến đấu không phải là sở trường, ngay khi Niếp Thế Vân cho rằng mình có thể đắc thủ, tiểu công số 3 lóe sáng xuất hiện, thể hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Cuộc đời làm bia đỡ đạn của nguyên chủ kết thúc tại đây.

Niếp Thế Vân tính toán, kết cục kia cách hiện tại hẳn là cũng chỉ còn lại hai ba năm.

Thay vì ngồi chờ chết, ở ngoài bí cảnh lo lắng chờ đến khi tai họa không biết sẽ dưới hình thức nào ập đến, Niếp Thế Vân quyết định mạo hiểm. Tuy rằng bên cạnh nhân vật chính là nơi nguy hiểm nhất, nhưng vũ khí mạnh nhất trên tay hắn chính là tình báo. Thông tin của tác phẩm gốc được khắc sâu trong đầu hắn, để hắn có thể phản công.

"Cái gì?" Ngươi muốn đi bí cảnh sương mù? Không, không thể! Điều này là hoàn toàn không thể.”

Nghe nói nhi tử muốn đi bí cảnh, Niếp Lê phản ứng ngược lại giống hệt trong sách.

"Các đại môn phái đệ tử đến phần lớn là tu sĩ trúc cơ, ngươi nếu như đi vào đυ.ng mặt người khác, chỉ sợ hung nhiều lành ít. Đây là vì tốt cho ngươi, chờ về sau ngươi thành tu sĩ trúc cơ lại gặp bí cảnh mở ra, bất luận tốn bao nhiêu linh thạch ta nhất định cũng sẽ cho ngươi đi!”

Niếp Thế Vân giải thích: "Ta muốn đột phá. Cứ như vậy ngây ngốc sống tiếp cũng không tìm được giải pháp. Ta thực sự có thể có một ngày đó trong đời sao?”

"Nói bậy."

Niếp Lê lạnh lùng nói, nhưng ngữ khí lại chột dạ đến chính hắn cũng không tin.

Phải. Thành thật ở Vân Thanh các đợi, nhi tử có lẽ sẽ không lo đến tính mạng, nhưng tuyệt sẽ không có tiền đồ. Tu sĩ luyện khí thọ mệnh cao nhất cũng chỉ hơn một trăm năm, không nhiều hơn phàm nhân là bao. Hơn hai mươi tuổi đã tiến vào bình cảnh, thời gian kế tiếp nếu không làm gì, cuối cùng không cam lòng bởi vì thọ mệnh mà chết đi, đối với Niếp Thế Vân nên thống khổ như thế nào?

Niếp Thế Vân không có năng lực giận chó đánh mèo, lại càng biết cách thuyết phục Niếp Lê: "Không gạt ngài, ta bởi vì tu vi bị cản trở thường ngày luôn gặp ác mộng, nhưng hai ngày trước trong giấc ngủ, lại mơ hồ cảm nhận được trong bí cảnh sương mù kia có lẽ có cơ duyên của ta.”

Niếp Lê sửng sốt trong chốc lát, trợn to hai mắt: "Ngươi nói đây là thật sao?”

"Đương nhiên là thật. Nhưng cảm giác đó rất mơ hồ, không thể nói rõ ràng. Ta không dám đề cao.”

"Tiểu tử ngốc, Thiên Đạo chịu cho ngươi một ít chỉ thị, đã là phúc khí lớn lao rồi. Làm thế nào có thể nói với ngươi một cách rõ ràng? Ngươi thật sự không lừa dối phụ thân, phải không?”

Niếp Lê nhiều lần truy vấn, làm cho Niếp Thế Vân nhận ra mình ở trong lòng người cha tiện nghi này l là một đứa con trai không đáng tin cậy cỡ nào.

"Được rồi, được rồi!" Niếp Lê xem ra là bị Niếp Thế Vân thuyết phục, liên tục nói vài tiếng "Được", vui sướиɠ tràn ngập trong lời nói.

Niếp Thế Vân trong lòng ngũ vị tạp trần. Niếp Lê thật sự coi mình là nhi tử ruột của ông. Đối với người như vậy, tuy rằng không cách nào thật sự coi ông như cha ruột, nhưng hắn cũng rất kính trọng ông.

Chuyến đi này của hắn đã đặt cược lớn với thiên đạo của tiểu thuyết gốc. Nói thẳng ra, thiên đạo là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng Niếp Lê lại cho rằng nhi tử được ông trời chiếu cố, nhất định sẽ đạt được kỳ ngộ ở bí cảnh.

Nếu chuyện thành công thì tốt, nhưng vạn nhất hắn không địch lại thiên đạo... Niếp Thế Vân nghĩ đến lúc đó Niếp Lê ở ngoài bí cảnh tràn đầy vui mừng chờ nhi tử trở về, lại chờ đến tin tức hắn chết, trong lòng không biết nên bi thương cỡ nào.

Tất cả những gì hắn có thể làm bây giờ là chuẩn bị đầy đủ, Niếp Thế Vân ở trong lòng tính toán.

Từ khi đến thế giới này vẫn lấy thân phận người ngoài cuộc sinh hoạt, nhìn bóng lưng Niếp Lê rời đi, Niếp Thế Vân lần đầu tiên chân chính có cảm giác Vân Thanh Các như nhà.

Bình tĩnh lại, thời gian chuẩn bị trôi qua rất nhanh.

Đoạn Minh Ngọc đến ủy thác luyện khí, rất hài lòng với bảo khi mà Vân Thanh các luyện chế. Chỉ có Niếp Thế Vân biết, vũ khí kia rất nhanh đối với Đoạn Minh Ngọc không có tác dụng lớn.

Còn hơn nửa năm nữa bí cảnh mới mở ra, Đoạn Minh Ngọc cùng Điê Bạch Dung trước trở về Ánh Nguyệt phái. Niếp Thế Vân có thể coi như thở phào nhẹ nhõm. Hai người kia ở phụ cận, hắn phải thời khắc khắc buông lỏng, ăn không ngon ngủ không ngon, rất tra tấn người.

Tự biết tu vi kém người khác, Niếp Thế Vân cùng nguyên chủ giống nhau, không chút nương tay thu nhận các loại pháp bảo Niếp Lê chuẩn bị cho hắn, bùa chú cũng có một xấp thật dày. Sợ hắn phát động bùa chú lúc đó linh khí thiếu hụt, linh thạch trong các cũng chuẩn bị không ít. Niếp Thế Vân thật sự cảm nhận được cái gì gọi là được nâng niu ở trong lòng.

Vật tư sung túc, Niếp Thế Vân liền cân nhắc làm thế nào dựa vào một mình hắn mở ra cửa hang động thiết lập ngũ hành cấm chế.

Hắn là thủy hỏa kim tam hệ linh căn, chỉ cần tìm được mộc, thổ linh căn khác. Ở tu chân giới loại cơ duyên này, tìm người ngoài hợp tác là hạ sách. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, Niếp Thế Vân không muốn suy nghĩ.

Sau đó, hắn vận dụng tinh lực trong kỳ thi tuyển sinh sau đại học ở kiếp trước, dành trọn một tháng ở thư phòng, lật giở sách cổ trong đình, cuối cùng chọn ra hai loại khả năng.

Loại thứ nhất, chính là sử dụng linh lực dồi dào, chứa đựng linh lực thuộc tính mộc và thổ để thay thế linh căn của tu sĩ. Đáng tiếc là, bảo khí chỉ có thể do tu sĩ trúc cơ điều khiển, dùng tu vi của hắn thì chưa khống chế được, con đường này không thể thực hiện được.

Cách thứ hai là sử dụng tinh nguyên của tu sĩ bị luyện hóa. Nếu hồn phách của tu sĩ sau khi chết không bị tiêu diệt ngay lập tức, liền có thể bị luyện hóa. Loại tinh nguyên này có thể trực tiếp tăng tu vi, chỉ là quá mức thuần túy, lấy thân thể tu sĩ kim đan trở cực kỳ bộc phát, có thể nói là có tu vi nhất định mới có thể dùng được.

Lần đầu tiên biết được thứ này, Niếp Thế Vân cảm thấy ớn lạnh. Nói trắng ra, đó không phải là tro cốt nào đó sao?

Hắn lặng lẽ đi một chuyến đến chợ đen, hỏi thăm người khác mới biết được, thứ này rất hiếm thấy, rất nhiều ma tu cùng tu sĩ bình thường tu tiến vào Kim Đan, thậm chí ma tu nguyên anh cùng tán tu không có môn phái dựa vào, thứ này là tài nguyên tu luyện thích hợp nhất, có thể đoạt toàn bộ vận khí.

Giải thích không rõ vì sao cần vật phẩm này, Niếp Thế Vân không có ý định nói cho Niếp Lê. Hắn thỉnh thoảng đi chợ dạo, tất cả mọi người đều cho rằng hắn vẫn giống như trước kia chỉ là thích chơi đùa, kỳ thật Niếp Thế Vân thường xuyên đi chợ đen là để tìm kiếm tinh nguyên.

Lúc này cách bí cảnh mở ra chỉ còn lại có bốn tháng.

Ngay khi Niếp Thế Vân dần dần hoài nghi có phải là sắp tới hay không, hắn rốt cuộc ở trên chợ đen đυ.ng phải tinh nguyên Mộc Linh Căn. Niếp Thế Vân mừng rỡ, sợ xảy ra sai sót, quyết định nhanh chóng mua lại.

Cho dù tự cho là tu nhị đại, sau khi trả tiền Niếp Thế Vân cũng là lần đầu tiên cảm nhận được thống khổ của ví tiền cạn kiệt. Chỉ một viên tinh nguyên này liền tiêu hết năm mươi vạn linh thạch của hắn. Gần như toàn bộ tài sản của hắn.

Ví dụ như, phó các chủ Niếp Lê phó các không thường xuyên ra tay, nếu như ra tay giúp người luyện khí chỉ có nguyên anh trở lên mới có thể kích hoạt, một kiện bất quá cũng chỉ thu phí mười vạn linh thạch. Thời gian này hắn thu thập bùa chú, pháp khí là hàng tốt, giá thị trường đắt nhất bất quá cũng mấy ngàn linh thạch.

Viên tinh nguyên thứ hai, xem ra không thể không tìm Niếp Lê đòi.

Niếp Thế Vân không có cách nào, mang theo Mộc Linh Căn Tinh Nguyên mua trở lại viện.

Hắn thay quần áo ra ngoài, đem Mộc Tinh Nguyên vừa mới mua cẩn thận lấy ra khỏi vòng tay trữ vật, hắn không dám mang theo năm mươi vạn đi dạo khắp nơi, chuẩn bị tạm thời bỏ vào trong "Tiểu Kim Khố" cấm chế nghiêm ngặt nhất dưới gầm giường của mình.

Có lẽ là bởi vì khẩn trương, bàn tay Niếp Thế Vân run lên, Mộc Tinh Nguyên không cẩn thận từ đầu ngón tay trượt xuống.

Chuyện vô cùng quái dị đã xảy ra, tinh nguyên vốn nên lăn trên mặt đất lại đột nhiên biến mất.

Niếp Thế Vân không thể tin được lúc này không để ý hình tượng, cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất. Thật đúng là lạ, tinh nguyên thật sự không có tung tích. Chuyện này quá mức quỷ dị, làm cho Niếp Thế Vân thậm chí hoài nghi vừa rồi mình có thật sự ra khỏi cửa hay không, hay là mơ.

Chẳng lẽ Thiên Đạo thật sự không lưu lại cho ta một đường cơ hội? Niếp Thế Vân tự hỏi mình trong lòng. Lần này hắn thật sự thất bại. Hận không thể gọi ra "Thiên Đạo ngươi không biết xấu hổ" nguyền rủa.