Chương 3

Mấy ngàn năm, tu chân giới không người phi thăng.Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hóa Thần tu sĩ thọ mệnh dài tới hơn ngàn năm, nhưng thời gian ở tu chân giới bất quá chỉ trong ngón tay.

Hóa Thần đỉnh phong ngay sau đó nên là vũ hóa Phi Thăng, tiến vào Thượng Thiên giới. Đây là cảnh giới tất cả các tu sĩ theo đuổi. Các tu sĩ chưa bao giờ ngừng tìm kiếm cơ hội phi thăng.

Nghe đồn Thượng Thiên Giới tiếp nhận đủ các tu sĩ hạ giới đi tới, đóng cửa phi thăng thông đạo. Nhưng chỉ cần luyện ra tiên cấp pháp bảo, tiên cấp linh đan, vả lại đồng thời tu vi đạt tới Hóa Thần đỉnh phong, liền có thể một mình mở ra con đường phi thăng. Nhưng hạ giới tiên phương sớm đã thất truyền, tu sĩ hóa thần rất nhiều cả đời cũng không cách nào đạt thành điều kiện.

Mà năm Đoạn Minh Ngọc sinh ra với tư cách thiên âm chi thể, có lời đồn rằng tuy tiên phương đã thất truyền nhưng vẫn còn di tích của tiên khí lưu lại hạ giới, nếu có thể lấy được bí bảo và tu bổ, có lẽ điều này có thể được thực hiện.

Tu chân giới yên lặng hồi lâu lại một lần nữa sôi trào.

Niếp Thế Vân khi đọc tiểu thuyết chỉ cảm thấy tất cả đều là thiết lập, sau khi gọi là một vòng trong bánh răng vận mệnh, lại dần dần cảm nhận được tâm tư người đứng ngoài cuộc không thể cảm nhận được.

Hiện giờ các chủ Vân Thanh các Niếp Minh Đức bất quá chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, trong các không có Hóa Thần lão tổ tọa trấn. Nhưng rốt cuộc Vân Thanh Các vẫn có chút nội tình, bí mật lớn nhất chính là mang bí tịch có thể chữa trị tiên khí. Chỉ là ngàn năm qua không còn tiên khí ra đời, kỹ thuật luyện khí của Vân Thanh các cũng dần dần nhỏ, bí tịch này không có chỗ nào có thể dùng, đã bị cất đi.

Trong nguyên tác, bước đầu tiên Đoạn Minh Ngọc thúc đẩy chủ tuyến nói đến vẫn là bởi vì Niếp Thế Vân hắn mà lên.

Niếp Thế Vân trong sách không nhịn được tâm ý, tìm cớ dẫn Đoạn Minh Ngọc đi vào khu cấm tàng thư các, nơi dân cư thưa thớt và cấm người ngoài, xảy ra tranh chấp.

Lẽ ra nó phải là tàn dư mà chỉ những tu sĩ Hoa Thần mới có thể chạm vào và hiểu được, nhưng vì Đoạn Minh Ngọc được trời ưu ái nên tình cờ phát hiện ra và ghi nhớ trong lòng. Sau khi hắn trở về đem việc này bẩm báo sư môn, cũng vì sau này thế đạo rung chuyển, điều này cũng tạo cơ sở cho việc phá hủy Vân Thanh Các.

Đương nhiên, thay vì nói là Niếp Thế Vân hại Vân Thanh các, không bằng nói hắn chỉ là ngòi nổ, suy cho cùng là Vân Thanh các năng lực không đủ, hoài báu kỳ tội mà thôi.

Sau đó, cốt truyện chính dài đằng đẵng, Đoạn Minh Ngọc may mắn hết lần này đến lần khác, tính cách năng lực không giống nhau mà bổ sung cho tình nhân, trong bí cảnh vừa vặn gặp được cơ duyên, ngay cả sư môn Ánh Nguyệt phái cuối cùng mới lộ ra diện mạo chân thật sau lưng, cũng bị hắn dựa vào hậu cung cường đại cùng linh bảo phản công gϊếŧ chết. Kết cục cuối cùng đương nhiên là Đoạn Minh Ngọc cùng bốn người trong hậu cung tự lập môn phái, hạnh phúc vui vẻ sống cùng nhau.

Niếp Thế Vân trước đây là một độc giả, đương nhiên biết đây là vận đạo mà tác giả giao cho nhân vật chính, cũng là thứ độc giả yêu thích.

"Hẳn là sẽ có thay đổi mới đúng." Niếp Thế Vân nhíu mày. Theo lý mà nói, nếu như hắn không mang Đoạn Minh Ngọc tiến vào cấm khu, đối phương cũng sẽ không kích phát kịch tình phía sau.

Nếu Vân Thanh các sẽ không bị ảnh hưởng, hắn mới lười đi quản cái gì Đoạn Minh Ngọc, để cho đám người kia thần tiên đánh nhau đi, chính mình xem kịch là tốt rồi.

Niếp Thế Vân giơ cờ bất định, nhưng vẫn ôm tâm tính thăm dò tình tiết nguyên tác một lần, tìm tới sư muội Tề Hiên Nhi.

"Gần đây sức khỏe của ta không tốt, không thích đi ra ngoài. Đường huynh hắn lại cả ngày bận rộn luyện khí. Trong các có người ngoài tới không an toàn, muội không có việc gì thì nhớ để ý bọn họ.”

Tề Hiên Nhi nghe được hắn khuyên bảo như vậy không khỏi kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, Niếp Thế Vân đối với sư muội ngoại lai này thái độ rất xa cách, rất ít khi dặn dò nàng chuyện gì.

"Được rồi. Bất quá sư huynh có phải lo lắng nhiều hay không? Người tới chính là các tiền bối đại môn phái.”

"Lòng phòng người không thể không có."

Nghe Niếp Thế Vân nói như vậy, Tề Hiên Nhi đành phải nhu thuận gật đầu.

Niếp Thế Vân từ đó đóng cửa không ra. Hắn muốn xem kết quả là Đoạn Minh Ngọc sẽ bỏ qua cơ duyên này, hay là Thiên Đạo sẽ dùng một phương thức khác kéo cốt truyện trở lại quỹ đạo.

Mười ngày sau, suy đoán của Niếp Thế Vân dường như đã được kiểm chứng.

Tề Hiên Nhi sau đó đến đưa linh dược dịch cho hắn, nhắc tới: "Đúng rồi, hôm nay Đoạn Minh Ngọc một mình đến các phòng kiểm tra tiến độ bảo khí. Trước kia đều là cùng các tiền bối tới đây, lần này một mình một người liền lạc đường, thiếu chút nữa đi tới Tây Uyển. May mà đυ.ng phải muội, hắn thật sự rất bối rối."

Tây Uyển chính là vị trí của Tàng Thư Các của phái. Tuy rằng nên có đệ tử trông coi phụ cận ghi chép ra vào, nhưng lấy vận khí của Đoạn Minh Ngọc rất khó nói có thể trùng hợp đi vào hay không.

Niếp Thế Vân trong lòng cảnh tỉnh, may mắn mình đã dặn dò Tề Hiên Nhi trước. Nội tâm hắn thở dài một hơi —— tựa hồ thiên đạo không cho phép hắn đứng ngoài cuộc như vậy.

Ngay khi Niếp Thế Vân một bên cố gắng nhớ lại những chi tiết nhỏ trong sách, vừa tìm kiếm đối sách, biến động bất ngờ không kịp đề phòng lại xảy ra.

"Niếp Thế Vân, ngươi có ở đây không?"

Niếp Thế Vân xuyên qua cấm chế chỗ ở, rõ ràng nhìn thấy ngoài sân có một thiếu niên dung mạo mỹ lệ, dáng người mảnh khảnh. Đây chính là Đoạn Minh Ngọc vốn chống đối với hắn trong nguyên tác.

"Ta lần trước nghe sư muội của ngươi nói, trong khoảng thời gian này ngươi cũng không ra khỏi phòng. Ta biết ngươi ở trong!" Thanh âm của Đoạn Minh Ngọc so với nam nhân trưởng thành bình thường cao hơn một chút, bình thường nói chuyện thường xuyên được người ta khen ngợi là du dương nhạc chuông. Bất quá lúc này Niếp Thế Vân chỉ cảm thấy thanh âm của Đoạn Minh Ngọc phảng phất như bùa thôi mệnh của hắn.

Kiên trì đi tới cửa, Niếp Thế Vân duy trì khoảng cách cực độ lễ phép: "Như thế nào, có chuyện gì sao?”

Đoạn Minh Ngọc thở dài thật sâu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

"Gần đây chưởng quỹ cửa hàng thảo dược tìm được chỗ ở của ta cùng sư huynh, nói cái gì. Là linh thảo mà trước đây hắn cùng ngươi gặp phải, sau khi cãi nhau quên lấy linh thảo! Ta mới biết được thì ra các ngươi lén vì ta mà nổi lên tranh chấp..."

"..." Niếp Thế Vân trầm mặc. Hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

"Cảm ơn ngươi. Trước kia đã đề cập đến thể chất của ta không biết vì sao thể chất luôn lạnh, cần đại lượng linh thảo điều dưỡng, ngươi thế nhưng còn nhớ rõ, ta vừa tới liền đi cửa hàng linh thảo để tìm" Đoạn Minh Ngọc nhìn Niếp Thế Vân, ánh mắt trong suốt, "Nhưng. Ta xin lỗi, ta đã từ chối ngươi từ lâu, không thể nhận được đồ đạc của ngươi.”

Niếp Thế Vân trăm miệng không thể biện minh, linh thảo kia là cho mình dùng. Nhưng chuyện tam linh căn của hắn là một bí mật, đương nhiên không thể nhắc tới mình cần linh thảo.

"Ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên linh thảo sau này ta cũng không mua được. Nghĩ đến có Địch tiền bối chiếu cố, ngươi cũng không cần ta.”

Đoạn Minh Ngọc cảm thấy lời nói của hắn là âm dương quái khí châm chọc, lắc đầu: "Ngươi không cần tự coi thường mình. Ngươi chắc chắn có thể tìm thấy một người phù hợp với ngươi.”

Niếp Thế Vân không biết thì ra Đoạn Minh Ngọc đối thoại với hắn lại có thể lừa môi không đúng miệng ngựa đến trình độ này. Hắn sợ là bị gán cho là liếʍ cẩu, trong lúc nhất thời cũng không cởi được.

"Vậy thì thu ý tốt của ngươi." Niếp Thế Vân cũng không giải thích, không mặn mà đáp lại.

"Sau đó chúng ta vẫn là bạn, phải không?" Đoạn Minh Ngọc lộ ra nụ cười.

Không hổ là nhân vật chính thu hút sự yêu thích của tác giả, không riêng gì làn da trắng như ngọc, bề ngoài tuyệt diễm nhưng lại lộ ra một cỗ thuần khiết của thiếu niên, có lẽ chính loại cảm giác ngây thơ này càng làm nổi bật vẻ ngoài rạng rỡ của hắn. Đại bộ phận nam nhân trong nguyên tác đều bị ánh mắt hồn nhiên như vậy hớp hồn, đều kìm lòng không được đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Nhưng Niếp Thế Vân vốn không thích loại hình này, hơn nữa vừa nghĩ đến hành động vô tâm của người đối diện sẽ khiến hắn đi theo vết xe đổ của nguyên chủ, hắn liền một thân mồ hôi lạnh. Niếp Thế Vân cứng rắn chống đỡ tươi cười, đang suy nghĩ nên ứng phó với tình cảnh này như thế nào, cuộc nói chuyện của bọn họ bị cắt đứt.

"Minh Ngọc."

"Sư huynh! Sao huyng lại ở đây? "Giọng điệu của Đoạn Minh Ngọc thập phần kinh ngạc. Hiển nhiên hắn một mình đến nói chuyện với Niếp Thế Vân, Địch Bạch Dung cũng không biết.

Địch Bạch Dung hôm nay vẫn là một bộ bạch y như cũ, chỉ ở trên tay áo có hoa văn trúc xanh nhạt, rất là tao nhã. Một giây trước hắn nhìn về phía Niếp Thế Vân tầm mắt còn thấu xương như châm mang, khi chuyển đến trên mặt Đoạn Minh Ngọc liền mềm nhũn: "Còn không phải lo lắng cho đệ sao? Một khi không chú ý sẽ tự mình chạy loạn.”

"Ta chỉ là có chút lời muốn cùng Niếp đạo hữu nói rõ ràng. Sư huynh huynh cứ yên tâm đi, đệ cũng không còn nhỏ, chút chuyện này vẫn là làm được!”

"Đệ như vậy làm cho ta làm sao có thể yên tâm đây?" Địch Bạch Dung khi nói lời này cố ý nhìn về phía Niếp Thế Vân.

Người tới chính là Địch Bạch Dung đã từng đối mặt một lần trước đó. Nhìn thấy tầm mắt lạnh như băng quét tới, Niếp Thế Vân lập tức cảm thấy không ổn —— độc giả thích đoạn ghen tuông, người gặp nạn thường là bia đỡ đạn! Cũng may hắn sớm có tiên kiến chi minh cùng Đoạn Minh Ngọc bảo trì khoảng cách một thước, bằng không thật sự là nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch.

Niếp Thế Vân chỉ muốn nhanh chóng tiễn hai người đi, để tránh tái sinh biến cố. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười giả: "Gần đây ta không khỏe, bế quan tĩnh dưỡng, phiền phức ngươi tới đây một chuyến, về phần cái kia....Thật sự là hiểu lầm rồi. Ta đối với Đoạn Minh Ngọc đã không có bất kỳ suy nghĩ gì, trước có đắc tội thật sự xin lỗi.”

Thái độ chân thành của Niếp Thế Vân thành khẩn như thế, chọc cho Địch Bạch Dung hồ nghi nhìn kỹ hắn, nhưng không truy cứu nữa.

Niếp Thế Vân trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy may mắn bên người Đoạn Minh Ngọc trước mắt còn chỉ có một tên công Địch Bạch Dung. Địch Bạch Dung từ nhỏ lớn lên ở Ánh Nguyệt phái, đoan chính là đại sư huynh ưu tú, ở trong mấy công so sánh là người dễ giảng đạo lý nhất.

Niếp Thế Vân đối mặt với các nhân vật chính một lần nữa mà không có bất kỳ rủi ro nào, xác nhận hai người đích xác rời khỏi Vân Thanh các, rốt cục Niếp Thế Vân mới thở dài một hơi chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi.

Hắn mơ hồ cảm giác được, Thiên Đạo không muốn buông tha hắn. Trong câu chuyện xây dựng hoàn hảo này, hắn là chướng ngại vật làm gián đoạn sự phát triển của cốt truyện.

Có lẽ ý tưởng của hắn trước đây là sai.

Tâm tính Niếp Thế Vân lặng lẽ thay đổi. Nếu không tranh thủ hắn nhất định sẽ lại đi trên con đường giống như nguyên chủ —— bất quá là quá trình khác biệt mà thôi. Mà muốn trở nên cường đại, không thể dựa vào bất luận cái gì, điều quan trọng nhất là tu luyện.

Đây cũng là vấn đề lớn nhất đang cản trở Niếp Thế Vân.