Chương 11

Mấy ngàn năm trước có một vị tu sĩ như vậy, vô môn vô phái, lại đạt tới tu vi hóa thần. Hắn có kỹ thuật luyện đan xuất thần nhập hóa, lại chưa bao giờ nguyện ý thay người chữa bệnh chữa thương, cũng như không giao tiếp với thế giới bên ngoài, ở chung quanh động phủ thiết lập vô số ảo trận cùng vườn độc thảo, phàm là có người đặt chân vào địa bàn của hắn hơn phân nửa đều sẽ bị tra tấn đến chết.

Mọi người đều nói hắn có thể bị điên. Chiếm được dị hỏa trong truyền thuyết, luyện đan cửu trở thành cực phẩm, tự cho là có thể luyện ra tiên đan đắc đạo thành tiên, lại cả đời không tìm được phương thuốc tiên đan, theo tuyệt vọng dần dần vượt qua kỳ vọng, tính cách của tu sĩ càng thêm cổ quái kỳ dị.

Các loại lời đồn đại giờ đã tan như mây khói như xương cốt của hòa thượng, không ai biết chân tướng.

Niếp Thế Vân vừa tiến vào mật thất, đầu tiên đối mặt chính là ảo trận. Chủ nhân của hang động hoàn toàn không cho tu sĩ truyền tống tiến vào tránh né, sau khi từ trong hôn mê tỉnh lại hắn cũng đã ở trong ảo giác. Loại ảo trận này là ngoan độc nhất, có thể trực tiếp triệu hoán ra tâm ma của tu sĩ. Rất nhiều tu sĩ cho dù từ trong ảo trận tỉnh táo lại, sau này tu vi cũng vĩnh viễn không cách nào đột phá.

Nguyên tác nói Đoạn Minh Ngọc tâm tính trong suốt, lại được ông trời chiếu cố, nhân sinh không thuận cuối cùng đều có thể hóa hiểm thành an, bên cạnh còn có những người thân thiết làm bạn với hắn, đời này cũng không có bất kỳ tâm ma nào.

Ảo trận của Niếp Thế Vân cũng đủ kỳ lạ. Muốn nói vì sao, đó là bởi vì trong ảo trận xuất hiện tâm ma cũng không phải của hắn, mà là thân thể nguyên chủ.

Niếp Thế Vân ở trong ảo trận, Đoạn Minh Ngọc vẻ mặt thất vọng mắng "Niếp Thế Vân" tu vi bình thường không xứng với hắn, lại nói rất nhiều lời kí©h thí©ɧ người khác, ví dụ như nam nhân bên cạnh Đoạn Minh Ngọc hắn ai không phải là thiên chi kiêu tử có đơn linh căn, làm cho thổ bao tử như hắn không nên si tâm vọng tưởng vân vân. Tuy rằng lời này không giống bạch liên hoa kia sẽ nói ra miệng, nhưng Niếp Thế Vân vẫn bị những lời này chọc cười.

Hình ảnh vừa chuyển, trước mắt lại xuất hiện hình ảnh nguyên chủ khi còn bé tu luyện thần tốc, cùng người chung quanh phô trương uy thế. Ngay sau đó cảnh tượng đột biến, người bên cạnh ai nấy đều vượt qua hắn, còn nhao nhao đeo mặt nạ chế giễu, dùng những lời nói trước kia hắn từng khoe khoang để trào phúng hắn.

Niếp Thế Vân từ đầu đến cuối không nhúc nhích, không có cùng bất luận kẻ nào đáp lời, cũng không có bất kỳ tâm tình dao động nào —— vốn, những tâm ma này không phải của hắn!

Bằng cách này, ảo ảnh đã bị hắn phá vỡ mà không có bất kỳ sự bất ngờ hay nguy hiểm nào.

Hư ảnh Vân Thanh các trong nháy mắt biến mất như một ảo ảnh. Niếp Thế Vân nhìn chung quanh bốn phía, lần này hiện ra trước mắt hắn hẳn là diện mạo chân chính của hang động.

Hắn đang đứng ở trong hang động tự nhiên, bốn phía là tảng đá lớn màu đỏ gạch, phóng mắt nhìn lại, quanh thân không có bất kỳ trang trí hay bài trí nào, chỉ có hoa cỏ màu sắc quỷ dị mọc ra từ khe đá. Thực vật màu tím đen, mọc dày đặc trên nóc động, mặc dù không có ánh sáng tự nhiên nhưng vẫn sinh sôi nảy nở, nhưng lại khiến người ta thoạt nhìn có chút ghê tởm.

Địch Bạch Dung cùng hắn truyền tống vào sẽ không có vận may như hắn hoặc Đoạn Minh Ngọc, có thể không bị tâm ma quấy nhiễu. Địch Bạch Dung đang ở giai đoạn bất ổn nhất, giờ phút này đang hôn mê trên mặt đất, bởi vì bị tâm ma vây trong ảo giác, cau mày, biểu tình thống khổ.

Giải chuông cần người buộc chuông. Trong nguyên tác, Địch Bạch Dung bị Đoạn Minh Ngọc ân cần lắc lư một trận, mơ hồ trong ảo giác nghe được tiếng hô của Đoạn Minh Ngọc. Dần dần, ảo giác đan xen với thực tế. Trong ảo giác cô đơn cùng bất đắc dĩ khiến y cố chấp người trước mắt, Đoạn Minh Ngọc mặc dù bối rối, nhưng hắn tự nhiên nguyện ý dâng hiến, hai người ở bên nhau vui vẻ mấy ngày, mọi khúc mắc đều được giải quyết.

Hiện tại không có Đoạn Minh Ngọc, Niếp Thế Vân cũng không biết Địch Bạch Dung có thể một mình thoát thân khỏi ảo cảnh hay không. Nếu không thể ông trời thật đúng là giúp rất nhiều.

Hắn ngẩng đầu lên, trước mắt có một con đường nhỏ giống như hành lang kéo dài ra ngoài. Dị hỏa tàn hồn cùng linh khí cao cấp mà hai người trong nguyên tác lấy được - Cửu long thần hỏa tráo, hẳn là đều ở gian nội thất tối tăm ở cuối.

Nếu như tiền bối kia bình thường một mực tu luyện ở loại địa phương này, quả thực rất dễ trở thành nhân cách trả thù xã hội.

Niếp Thế Vân vừa mới ở trong nội tâm vì vị tiền bối kia cảm thấy có chút đáng thương, đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng hẳn lên. Trái tim đập nhanh, lưu thông máu tăng tốc.

Có phải là bị trúng độc rồi không? Niếp Thế Vân từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược phổ thông giải độc đắt tiền, nuốt vào trong một ngụm.

Chờ một nén hương, tình huống vẫn chưa giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt... Hơn nữa sức nóng tập trung vào một chỗ. Niếp Thế Vân sắc mặt tối sầm lại. Là một người đàn ông trưởng thành, hắn biết chính xác phản ứng của cơ thể mình có nghĩa là gì.

Đó là thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Thiện cảm duy nhất còn lại đối với vị tiền bối lưu lại dị hỏa này cũng biến mất hầu như không còn.

Điều này thực sự kỳ lạ. Niếp Thế Vân cam đoan vạn năng giải độc đan vừa rồi mình uống có thể giải bỏ xuân dược, nhưng tình huống hiện tại lại càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn chỉ cảm thấy cả người đều đổ mồ hôi, thở ra hơi thở nóng rực, theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, Niếp Thế Vân quyết định tiến vào ngọc bội đã lâu không tới.

Trong khoảng thời gian này lơ là tu luyện cùng cho ăn, không gian không có gì trưởng thành. Nhưng ít nhất tốc độ lưu lượng thời gian nơi này cực kỳ chậm chạp, xuân dược kia phát huy hiệu quả vừa gấp vừa mãnh liệt, Niếp Thế Vân chỉ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy đầu óc đều trở nên hỗn loạn, chỉ có thể tranh thủ thời gian trong không gian bình tĩnh suy nghĩ một chút.

Trong nguyên tác sao lại không có đoạn cầu này!? Niếp Thế Vân cố gắng nhớ lại. Nguyên tác hình như chỉ miêu tả đoạn này từ góc nhìn của Đoạn Minh Ngọc, chỉ nói hắn ân cần tiến đến bên cạnh Địch Bạch Dung muốn đánh thức y, sau đó lại không rõ ràng bị ngã xuống. Đoạn Minh Ngọc chưa từng thấy qua sư huynh tính tình nóng nảy thất thố như thế, trong lúc nhất thời bị dọa, lại rất thẹn thùng.

Chẳng lẽ, không chỉ là ảo giác, mà là lúc ấy hai người đều trúng xuân dược, lại mơ hồ lầm tưởng là ảo cảnh sao?

Niếp Thế Vân bị ép đến không có biện pháp, tự mình động thủ ý đồ giảm bớt, nhưng không có phát huy hiệu quả gì.

Niếp Thế Vân ở trong lòng nguyền rủa vị tiền bối này tính cách ác liệt đến mức có thể nói là điên cuồng. Tu sĩ tìm kiếm cơ duyên đại bộ phận là hoạt động một mình, nếu thật sự bị truyền tống tiến vào, trúng xuân dược này ước chừng ngay cả khả năng giải quyết cũng không có. Hơn nữa ảo cảnh cùng xuân dược đồng loạt, ước chừng chín phần tu sĩ lúc xuân dược phát tác tinh thần đều còn đang bị tâm ma dây dưa, đối với ngoại giới hoàn toàn không biết, có lẽ đều chưa từng thanh tỉnh, mơ hồ liền bạo thể mà chết.

Niếp Thế Vân chưa bao giờ nghĩ tới còn có cạm bẫy tra tấn lại ghê tởm người như vậy.

Dĩ nhiên đối với loại tính toán hiểm ác này hoàn toàn không phát hiện liền bình yên vượt qua, Niếp Thế Vân giờ phút này cũng không thể không cảm thán vận khí tốt của Đoạn Minh Ngọc.

Xuân dược này sẽ kéo dài mãi? Hay là nói sẽ thật sự bạo thể mà chết? Nếu hắn nhất thời xông vào trong, đoạt lấy ngọn lửa tàn hồn, nhanh chóng rời khỏi nơi truyền tống trận, sau khi ra ngoài lại tìm đường khác, liệu có kịp không? Tất cả các câu hỏi là không rõ.

Niếp Thế Vân không dám. Trong thế giới này, vận khí của hắn luôn không tính là quá tốt.

Cho dù tốc độ dòng chảy chậm chạp trong ngọc bội, cũng không phải hoàn toàn tĩnh lặng. Trái tim Niếp Thế Vân chùng xuống, rời khỏi không gian, nhìn về phía Địch Bạch Dung còn nằm ngang trên mặt đất thần trí không rõ.

"Này, này... Ngươi có nghe ta nói không?”

Niếp Thế Vân cả người khô nóng đến gần Địch Bạch Dung, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt y.

Địch Bạch Dung vẫn cau mày như trước. Niếp Thế Vân nghĩ thầm quả nhiên không cách nào giao tiếp, xem ra chỉ có nhân vật chính thụ mới có thể đánh thức nhân vật chính công. Chỉ là cũng không biết Địch Bạch Dung tên này đến tột cùng mơ thấy cái gì, sắc mặt đau khổ như vậy.

Niếp Thế Vân chuyến đi này ngàn tính vạn tính, sau khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn cũng được coi là hoàn toàn lâm cơ ứng biến, lại tuyệt đối không tính được mình có một chút khả năng sẽ cùng nhân vật chính công lên giường.

Hắn thực sự cảm ơn ông trời. Hắn chẳng qua chỉ muốn cướp lấy cơ duyên thuộc về Đoạn Minh Ngọc trong nguyên tác, không nghĩ tới lại đoạt cả nam nhân!

"Này..."

"Cái gì?" Niếp Thế Vân nghe được trong miệng Địch Bạch Dung lẩm bẩm niệm cái gì đó, ghé đầu vào nghe, nhưng không nghe thấy.

Trên đỉnh u phong của phái Ánh Nguyệt.

"Đệ tử sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình."

"Sự tình giao cho ngươi là yên tâm nhất."

Trưởng lão Phái Ánh Nguyệt, cũng là sư phụ Địch Bạch Dung, Khúc Giản Mông thản nhiên nói. Trên mặt hắn trước sau như một không có biểu tình gì, rất là đạm mạc.

Đi kèm với kỳ vọng là áp lực rất lớn. Từ khi được Ánh Nguyệt phái phát hiện linh căn dưới phàm trần, lảo đảo trở thành đệ tử nội môn, học được cách ôn hòa đối đãi với người khác, dốc lòng tu luyện sau đó được trưởng lão thu vào môn hạ, hiện giờ ai nhắc tới Địch Bạch Dung nghĩ đến không phải là "Nho nhã hiền hòa" thì sẽ là "Quân tử nhẹ nhàng". Nhắc tới người bên ngoài hắn sẽ nghĩ đến phái Ánh Nguyệt, có thể nói trong thế hệ trẻ hắn chính là đại biểu của phái Ánh Nguyệt.

Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Minh Ngọc, Địch Bạch Dung liền nhớ lại cái gì đó. Bị môn phái trưởng lão đột nhiên mang đến tu tiên giới, đối với tất cả bộ dáng rụt rè, làm cho hắn nghĩ đến quá khứ thật lâu trước kia. Tuy nhiên, không giống như bản thân, người luôn bị đóng khung như một người sư huynh gương mẫu, Đoạn Minh Ngọc nhất định có thể sống tự do vui vẻ hơn.

"Đây, là Nhung Luật ca ca. Là người mà đệ đã gặp ở phàm trần trước đây.”

Đoạn Minh Ngọc sắc mặt ửng hồng, có chút bất an cùng ngượng ngùng giới thiệu.

Địch Bạch Dung có chút hoảng hốt. Có phải vậy không? Thì ra mình cũng không phải là người độc nhất vô nhị của đối phương.

"Ngươi, ngươi buông ta ra trước!"

Địch Diệp Hoa hứng thú nhìn Đoạn Minh Ngọc bị hắn bắt lại, trong mắt tràn ngập ý cười phản chiếu tất cả đều là thân ảnh của hắn.

Liếc mắt một cái đã bị ngươi hấp dẫn cũng không phải chỉ có ta.

Quang cảnh trước mắt Địch Bạch Dung nhanh chóng biến ảo.

Có lẽ trong đáy lòng y mơ hồ tiếp nhận hiện thực tương lai sẽ chia sẻ người yêu với những người đàn ông khác, chỉ là từ trước kia y chính là người mạnh mẽ như vậy. Cho dù là nói dối cũng được, hắn muốn nghe Đoạn Minh Ngọc chủ động nói cho y biết, y khác biệt.

Tại sao y lại chấp nhận thực tế này?

Địch Bạch Dung đầu óc loạn thành một đoàn.

"Nghe được không?" Uh, nóng quá... Này, ngươi vẫn chưa chết, phải không?”

Địch Bạch Dung mơ hồ cảm giác được có người đang chạm vào hai má mình, chuẩn xác mà nói hình như là chụp lên.

"Minh Ngọc..."

Không, không phải Minh Ngọc. Động tác của đối phương rất thô lỗ, không có chút giáo dưỡng đáng nói, không giống như Minh Ngọc sẽ làm ra.

Đây là đâu? Đây không phải là phái Ánh Nguyệt sao?

"Xong rồi, nhất định là ngươi mê muội." Niếp Thế Vân lẩm bẩm nói. Địch Bạch Dung bị hắn vỗ mạnh một trận, thế nhưng thật sự mở mắt ra. Nhưng đối phương lại thấy trước mặt mình là một nam nhân cao khoảng 1,8 mét còn gọi Đoạn Minh Ngọc, nếu không phải còn mê muội, chính là đã mù.

"Nóng quá..." Địch Bạch Dung cảm giác cảm thấy hơi nóng từ cổ họng sắp đốt cháy mình. Mọi nơi trong cơ thể y đều đang kêu gọi được giải phóng, nhưng không có nơi nào để phát tiết.

Trước mắt Niếp Thế Vân hoa lên, trời đất quay cuồng. Hắn sững sờ nhìn người phía trên mình, không nghĩ tới mình lại bị Địch Bạch Dung thần trí không rõ đè trên mặt đất.