Chương 10

Nghe Địch Bạch Dung nói như vậy, mấy người còn lại cũng chú ý tới dị tượng, giống như trong nguyên tác, khi họ cố gắng quay lại, lại bị tường chặn lại.

“Chẳng lẽ chúng ta tiến vào ảo cảnh nào đó mà không hay biết?” Vẻ mặt Tư Diệp Hoa thay vì nói khẩn trương thì lại là hưng phấn để hình dung càng thích hợp. Tiến vào bí cảnh này không có việc gì làm trong suốt hai năm, hôm nay lại liên tiếp gặp phải chuyện thú vị, hết thảy đều bởi vì gặp phải Đoạn Minh Ngọc, quả thật thú vị.

"Có muốn đi về phía trước xem không?" Đoạn Minh Ngọc nhỏ giọng đề nghị.

"Minh Ngọc nói không sai. Chúng ta có năm người, cho dù thật sự là tu sĩ khác bố trí cạm bẫy, cũng không nhất định sẽ thua. Địch Bạch Dung gật đầu đồng ý.

Vì thế rất nhanh vừa rồi còn đang đánh nhau, Nhung Luật cùng Tư Diệp Hoa đạt thành hòa giải, năm người quyết định tiếp tục đi tới.

"Chúng ta thật sự còn ở trong bí cảnh sao?"

Vừa đi, Đoạn Minh Ngọc kinh ngạc nói. Sương mù đã hoàn toàn tan hết, mây tích tụ trên bầu trời cũng biến mất không còn một mảnh, bọn họ đi tới một khoảng đất trống cây cối thưa thớt, ánh mặt trời ôn hòa chiếu thẳng vào đất cỏ, giống như thiên đường. Tuy rằng thời gian đối với tu sĩ mà nói như mây trôi, hai năm chỉ là trong tích tắc, nhưng ở trong bí cảnh sương mù lâu như vậy luận trong lòng ai cũng sẽ không quá dễ chịu.

"Nơi này sao lại có người ta?" Nhung Luật có chút đề phòng híp mắt nhìn căn nhà cỏ bị cô lập trên bãi đất trống. Có vẻ như cánh cửa gỗ của một ngôi nhà bình thường trong thế giới phàm trần đang khép hờ, như thể chủ nhân vừa mới còn ở chỗ này.

"Chúng ta có muốn đi vào xem một chút không?" Địch Bạch Dung hỏi.

"Vào xem một chút đi. Nhưng nơi này rất kỳ lạ, mọi người cẩn thận." Đoạn Minh Ngọc bất an nói.

Đẩy cửa gỗ ra, cửa phòng cũ kỹ phát ra tiếng "ọp ẹp". Trong phòng ngược lại rất sạch sẽ, không cũ kỹ như mọi người tưởng tượng.

"Bố trí rất thanh nhã." Địch Bạch Dung cảm thán nói.

Y nghĩ đến chỗ ở của mình ở Ánh Nguyệt phái. Trước kia Đoạn Minh Ngọc thường nghịch ngợm tu luyện, mang theo các loại điểm tâm cùng linh thực tự tay làm, đến tìm y lười biếng. Y mỗi lần đều bất đắc dĩ huấn luyện Minh Ngọc một trận, nhưng nhịn không được bao che cho hắn, hai người ở trong thư phòng nhỏ hồ nháo. Rõ ràng tất cả những chuyện này đã phát sinh cách đây không lâu, từ khi vào bí cảnh này hết thảy lại xảy ra biến hóa long trời lở đất. Liên tiếp xảy ra chuyện, khiến Địch Bạch Dung có chút không tiếp nhận được.

Y bắt đầu lặng lẽ thương tiếc mùa xuân và mùa thu. Những người khác không nhận thấy, phân tán khắp phòng để xem xét xung quanh.

Nhà tranh không lớn, chỉ có một tủ sách, một bức tranh, và một chiếc ghế dài để nghỉ ngơi. Tủ sách đầy đủ các loại sách. Những người còn lại đều tập trung vào đó.

Đích xác, giá sách kia thoạt nhìn giống như là cất giấu bí kíp sách cổ nào đó, nhưng Niếp Thế Vân lại biết đó bất quá chỉ là thủ pháp che mắt mà thôi.

Niếp Thế Vân dùng khóe mắt liếc nhìn Địch Bạch Dung. Đối phương đang đứng ở trước mặt bức tranh đó. Từ lúc vào phòng Niếp Thế Vân đã quan sát, nhưng Địch Bạch Dung không có động tác tiếp theo, chỉ đứng ở đó thần du thiên ngoại.

Niếp Thế Vân nghĩ không ra làm thế nào tự nhiên đổi vị trí với Địch Bạch Dung, lại phải đề phòng đám người Đoạn Minh Ngọc phát giác, vì thế đành phải đứng ở chính giữa, giả vờ cúi đầu xem xét Đan Thanh trên bàn vẽ.

Cũng may lực chú ý của Đoạn Minh Ngọc đặt ở trên giá sách, lúc này ba người còn lại đều đưa lưng về phía bọn họ.

"Niếp đạo hữu, cũng có hứng thú đối với Đan Thanh sao?"

Niếp Thế Vân cả kinh, phát giác đúng là Địch Bạch Dung nói chuyện với mình. Hắn cúi đầu nhìn, chính mình bởi vì tâm tình khẩn trương không ngừng lật xem bài trí trên bàn vẽ, vừa rồi đúng là cầm khối nghiên mực lăn qua lăn lại nửa ngày. Hành vi này của hắn tuy rằng có chút quái dị, nhưng có lẽ đối phương hiểu là vì hắn yêu thích không buông tay.

"Hả? Hả? Ah, một chút, một chút quan tâm. Niếp Thế Vân nói lung tung. Trên thực tế, hắn sau khi đến dị giới thậm chí còn mày mò viết thư pháp, nếu không, chỉ vì thư pháp quá xấu đã khiến Vân Thanh Các trở nên tai tiếng.

"Như vậy."

Địch Bạch Dung tựa hồ thật sự chỉ thuận miệng đáp một câu, không tiếp tục truy vấn nữa.

Điều này cũng đủ ngoài dự liệu của Niếp Thế Vân. Phải biết rằng trước khi tiến vào bí cảnh, Địch Bạch Dung đối với mình vẫn tương đối gay gắt, lúc này thái độ lại ôn hòa không ít. Hắn không biết là bởi vì tình địch càng tăng cường xuất hiện, mình hoàn toàn không có cảm giác uy hϊếp, hay là bởi vì đối phương còn có tiền đặt ở chỗ mình.

Ngươi tới làm thần cửa sao? Niếp Thế Vân nội tâm sốt ruột, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu Địch Bạch Dung không rời đi, cho dù hắn cường ngạnh mở truyền tống trước, ba người đối diện có lẽ không kịp xông tới, nhưng khoảng cách gần như vậy cũng đủ để Địch Bạch Dung đưa tay giữ chặt mình. Đến lúc đó hai người cùng nhau bị truyền tống vào, một là tu sĩ trúc cơ đỉnh phong, một là vừa mới vững chắc đến trúc cơ trung kỳ, tuy rằng có thành đống linh bảo làm bạn, nhưng nếu thật sự đánh nhau Niếp Thế Vân cũng không nắm chắc thắng thua.

Bất quá cũng nói không chính xác, Niếp Thế Vân nghĩ. Vị tu sĩ ngàn năm trước ẩn cư ở đây chính là hỏa linh căn, bởi vậy mật thất cũng bị nó tạo thành hoàn cảnh cực độ thích hợp với tu sĩ hỏa linh căn, điều này đối với hắn là cực kỳ có lợi.

Trước khi hóa thần, vị Hóa Thần tiền bối này đã dày công tìm kiếm phương thức phi thăng, thậm chí tìm được dị hỏa, nhưng hắn cả đời cũng không luyện ra tiên đan. So sánh với vị tiền bối ở hang Ngũ Hành trước đây, vị tiền bối này keo kiệt hơn rất nhiều. Không chỉ đặt bẫy trong mật thất, còn nhốt dị hỏa trong mật thất, không muốn để tâm huyết của mình tiện nghi cho những người khác.

Chỉ là thời gian trôi qua, cấm chế trở nên yếu kém. Dị hỏa đã thông linh trí, không cam lòng chủ nhân đã chết mà vẫn bị giam cầm ở đây, bị thương tinh nguyên chạy ra ngoài, cuối cùng chỉ lưu lại một mảnh tàn hồn nhỏ, bản thể không biết tung tích.

Hoàn cảnh chiến đấu có lợi, hơn nữa sớm biết được rất nhiều tình báo, cân bằng trong lòng Niếp Thế Vân giờ phút này đang điên cuồng hướng "liều mạng đi".

"Sư huynh, Niếp đạo hữu, các ngươi có phát hiện gì không?" Đoạn Minh Ngọc đi về phía họa án, hỏi hai người.

"Ngươi xem, bút mực trên bức tranh này cũng không phải phàm phẩm." Niếp Thế Vân khéo léo

Anh tiến lên một bước nhỏ và đứng trước mặt Đoạn Minh Ngọc.

"Đích xác, không nghĩ tới trong căn nhà tranh cũ nát như vậy lại phá lệ phong nhã. Trên án chủ nhà này đặt nhiều bút mực như vậy, cùng cái thế giới không thể vượt qua này có quan hệ gì?"

Tất nhiên là không có mối liên hệ nào cả. Niếp Thế Vân nghĩ thầm, mình chỉ thuận miệng kéo một cái, Đoạn Minh Ngọc còn rất biết tư duy.

Địch Bạch Dung lại nhíu mày suy tư: "Nói đến cũng là lạ. Chủ nhà này dường như yêu đan thanh, nhưng trong phòng chỉ có một bức tranh." Y nói xoay người lại, tinh tế xem xét bức tranh treo trên tường sau lưng.

Ánh mắt của y dừng lại ở trên bức tranh, chỉ cảm thấy một cỗ tình cảm quái dị trong lòng, cũng không cảm thấy có cảm giác nguy cơ, chỉ là cảm thấy bức họa này lộ ra huyền diệu. Rõ ràng chỉ là một bộ sơn thủy bình thường, lại phảng phất kéo dọc đến một nơi xa không thể tiếp cận.

Địch Bạch Dung đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy.

Không tốt.

Dư quang liếc thấy một màn này trong lòng Niếp Thế Vân ngàn vạn suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua. Đoạn Minh Ngọc đứng trước người mình, đăm chiêu nhìn bức tranh. Bhubf Luật và Tư Diệp Hoa vẫn đang chuyên tâm tìm kiếm trên kệ sách.

Khoảnh khắc bàn tay Địch Bạch Dung chạm đến tranh vẽ, bức tranh đột nhiên vặn vẹo, sơn, khói và mực trộn lẫn với nhau như một vòng xoáy, từ giữa ngón tay y bắt đầu kéo vào, lại hoàn toàn không cách nào phản kháng.

Không còn cách nào khác!

Niếp Thế Vân tùy tâm động.

Còn chưa đợi Địch Bạch Dung phản ứng lại, Niếp Thế Vân lại kêu trước: "Cẩn thận!”

Mấy người khác đều cả kinh, ngẩng đầu chỉ thấy Địch Bạch Dung cùng thân thủ kéo Niếp Thế Vân của hắn cơ hồ là trong nháy mắt đã bị hút vào trong quyển trục, Đoạn Minh Ngọc phản ứng lại đưa tay, hai người đã đồng loạt biến mất trước mặt hắn.

"Sư huynh! Niếp đạo hữu...! "Đoạn Minh Ngọc vọt tới trước quyển trục, bức tranh đã khôi phục nguyên trạng giờ phút này lại chỉ là một tờ giấy tuyên thành bình thường, mặc cho hắn chạm vào thế nào cũng không có phản ứng.

"Là cạm bẫy, hay là truyền tống trận?" Tư Diệp Hoa vội vàng tiến lên xác nhận.

"Không, không biết. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nhìn thấy Đoạn Minh Ngọc bối rối đến mức muốn khóc, Nhung Luật muốn an ủi nhưng không biết nên nói cái gì.

"Đừng hoảng sợ, đây không nhất thiết là chuyện xấu. Đầu tiên chúng ta hãy kiểm tra gần đây." Tư Diệp Hoa không còn bộ dáng phù phiếm nữa, trầm ổn nói.

Nhìn thấy Tư Diệp Hoa như vậy, Đoạn Minh Ngọc phảng phất lại tìm được chủ tâm cốt, hắn gật đầu: "Được, sư huynh nhất định không có việc gì... Cát nhân ắt có thiên tướng."

Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn trống rỗng, đó không chỉ là bởi vì lo lắng sư huynh, mà giống như là... Nó giống như hắn đã bỏ lỡ một cái gì đó rất quan trọng.

Trước khi lâm vào bóng tối mất đi ý thức, Địch Bạch Dung ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi —— ngoài miệng hô cái gì "Cẩn thận", nhưng Niếp Thế Vân tuyệt đối là cố ý, hắn vừa rồi căn bản không phải đến kéo y, mà là tàn nhẫn đẩy y vào! Y mấy ngày nay bị những thứ bên cạnh quấy nhiễu tâm thần, quá khinh địch.

Bất quá y ở trong lòng như thế nào nguyền rủa, Niếp Thế Vân cũng sẽ không biết.

Bị truyền tống như một trận cuồng phong cuốn vào trong đó, hai người một trước một sau lâm vào hôn mê.