Chương 67

Anh nhìn bạn cùng bạn của mình, dáng vẻ chép bài tập rất chăm chú. Lông mi dài rũ xuống thấp, đuôi còn cong cong. Không biết khi sờ lên có mềm mại hay không?

Chuông vào học vang lên, Tưởng Hoài vừa vặn đi vào. Nhìn thấy nam sinh bên kia, cùng Trang Thâm nói: ” Người kia là phó lớp trưởng Cát Minh. Học sinh tiêu biểu môn ngữ văn. Thường xuyên thi đứng đầu trong các bà kiểm tra. Ở trong lớp cũng được coi như nổi trội, nên cả ngày xem thường người khác! “

Tưởng Hoài cũng bị hắn chê qua, trên mặt lộ rõ vẻ không vui: ” Cậu đừng để ý đến hắn! Hắn có bệnh! “

Trang Thâm gật đầu một cái, đem bài tập giao cho Triệu Hiểu Hạ, nhìn cô hai tay nhận lấy: ” Tớ nhất định an toàn nộp lên! “

Trang Thâm chống căm, xoay bút. Thấy ánh mắt Triệu Hiểu Hạ nhìn mình hoàn toàn là sự mửng rỡ. Đột nhiên cười một tiếng.

Sau khi biến thành học tra, mọi thứ hết thảy đều không giống nhau.

Trước kia bạn học bên cạnh cậu vĩnh viễn là mờ mịt. Không ai dám đến gần, chỉ đứng từ xa mà hâm mộ.

Bây giờ lại phát hiện, người xung quanh cậu chia ra rất nhiều loại.

Ví dụ như Tưởng Hoài, bụng dạ thẳng thán nói lời nghĩa khí. Cái gì cũng nguyện ý cùng cậu nói, chơi rất vui vẻ.

Ví dụ như Triệu Hiểu Hạ, nghiêm túc phụ trách công việc. Cũng không vì thành tích không tốt mà coi thường người.

Còn có ví dụ như Thẩm Văn….

Trang Thâm nghiêng đầu nhìn một cái.

Thẩm Văn luôn là bộ dáng lười biếng. Một dáng vẻ không để tâm chuyện gì. Nhưng lại luôn tình cờ mà giúp cậu giải vây.

Biết Trang Thâm đi nhầm xe, cũng không nói gì đưa cậu đến trường.

Thấy cậu bị người bao vây đánh nhau, cũng xuất hiện giúp cậu đuổi người.

Trên đường đi thấy cậu bị mắng rồi ngất đi, còn nguyện ý bế cậu xuống một đường….

Cùng với, lúc cậu ở bệnh viện. Còn tùy ý mua một đống thức ăn, để thăm dò khẩu vị của cậu.

Những thứ ấy tuy rằng rất nhỏ. Nhưng trong dáng vẻ lơ đãng ấy lại lộ ra sự tỉ mỉ cùng ôn nhu.

Trang Thâm trước kia đã quen với cảnh một mình, rất ít khi tiếp nhận lòng tốt của người khác. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cậu nhớ rất rõ ràng.

Thẩm Văn cảm nhận được ánh mắt của cậu, cũng nghiêng đầu qua. Thấy cậu nhìn chằm anh nhưng không nói lời nào. Liếʍ liếʍ khóe môi, ánh mắt đẹp khẽ cong lên, bỏ đi vài phần xa cách: ” Có phải tôi rất đẹp trai hay không? “

Trang Thâm: “?”

Thẩm Văn ở trong tầm tắm của cậu chỉ chỉ chính mình, không chút chột dạ nói: “Tôi! “

Trang Thâm: ” … “

Thẩm Văn chỉ có thỉnh thoảng chính nghĩa, thời gian còn lại chính là tự luyến!

Tác giả có lời muốn nói:

Ấn tượng của Thẩm Văn đối với Trang Thâm: Khả ái!

Ấn tượng của Trang Thâm đối với Thẩm Văn: Tự Luyến!