Chương 66

Triểu Hiểu Hạ mang khuôn mặt đỏ ửng xoay người lại. Nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, tim trong người lại đập nhanh.

A..bình thường lãnh khốc, bây giờ lại ôn nhu. Thật đúng là làm cho người ta không chịu được mà!

Khó trách trên diễn đàn nữ sinh lại kêu gào như vậy! Nếu mà thấy Trang Thâm như vậy, có phải kêu gào đến rách cổ họng luôn không?

Những người như vậy nếu đối với nửa kia chắc chắn rất ôn nhu đi. Triểu Hiểu Hạ biết mình đang bắt đầu hâm mộ với nhân vật thần bí kia.

Trang Thâm từ trong đống sách lấy ra vở bài tập thống nhất do nhà trường phát.

Sạch sẽ ngay cả tên cũng chưa có viết.

Cậu đột nhiên phát hiện mình hóa thân thành nhân vật này rất tự nhiên, thiếu chút nữa quên mất đã từng có bài tập về nhà cần phải làm.

Vì để lấy được học bổng, cậu luôn theo thói quen ở trước mặt mọi người giữ dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn. Cố gắng đem mỗi chuyện đều làm đến mức tốt nhất!

Nhưng lại chán nghe những lời khen ngợi của thầy cô giáo. Sau đó, cũng không thấy vui vẻ hơn là bao. Cũng cảm thấy háo hức như ban đầu.

Bài tập lớp 11 đối với cậu không làm cũng được. Làm những thứ này cũng chỉ phí thời gian.

Những đề cậu đang luyện đều là đề nước rút của lớp 12. Chọn những bài khó nhất, dù rằng kiến thức cậu đã sớm nắm vững.

Trang Thâm bỏ qua câu tự luận, bắt đầu câu trắc nghiệm.

Cậu mới làm không bao lâu, bên cạnh liền truyền đến một âm thanh: ” Viết câu trả lời, không hiểu mới đi phân tích! Chép cũng không biết cách? “

Trang Thâm dừng bút một lát, nhìn về phía nam sinh đen gầy mang mắt kính nhỏ gọng đen, chắc chắn mình không biết hắn hỏi: ” Cậu có chuyện? “

” Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết. Người như vậy đang lãng phí thời gian của tổ trưởng với thầy giáo! Con học hành làm gì? Thầy quan tâm việc học của cậu hơn cậu! ” Nam sinh đẩy mắt kính của mình một cái, sự ghê tởm hiện lên rõ ràng sau mắt kính.

Trang Thâm lười nói với cậu ta, tiếp tục chép.

Tiểu Hắc thấy cậu không để ý đến mình, lắc đầu trào phúng: ” Được rồi! Những loại người như cậu nói nữa cũng vô ích! Thật lãng phí thời gian của tôi…”

” Vậy ngài chắc là rất bận rộn rồi! “

Giọng nói trầm thấp vang lên từ đằng sau lưng. Tiểu Hắc không ý thức được gì, đột nhiên quay đầu lại. Mắt một mí đằng sau mắt kính chợt trợn to.

Trầm Văn tay khoác lên đằng sau ghế của Trang Thâm, khóe miệng cậu lên, vẻ mặt buông thả lại khoe khoang.

” Kêu lãng phí thời gian, còn thích đi nhìn chằm chằm người khác! Muốn tôi ban thưởng cho cậu? – Giọng anh còn rất thân thiện.

Tay đẩy mắt kính của hắn run rẩy, ánh mắt rũ xuống! Nhanh chóng chạy trở về bàn mình, bởi vì khẩn trương mà tay chân quá lúng túng.

Trang Thâm vẫn còn đang chép bài, cơ hồ chẳng để ý đến Tiểu Hắc.

Thẩm Văn còn cảm thấy hành động của cậu có ý tứ gì đó, thời điểm như vậy còn hết sức tỉnh táo.

Anh trở về ngồi của mình thông qua khe hở chỗ ghế.