Chuông tan học vang lên. Mã Bình Xuân cầm giáo án trên tay, xụ mặt đạp guốc đi thật nhanh ra khỏi phòng học. Tựa như sau lưng có lũ lụt hay mãnh thú sắp nhào đến nàng.
Lớp học yên lặng hai giây, trong nháy mắt nổ tung!!!
” Bà già này lại biết nói lời xin lỗi? Năm đúng vui mà! “
” Biểu tình của ba ta lúc nói xin lỗi, cả đời này tao cũng không bao giờ quên. Tao đã từng nghĩ đến trường hợp này không biết bao nhiêu lần, không ngờ nó thật sự xảy ra. “
” Cảm ơn cậu Trang Thâm, để có cho tôi có hội biết cảm giác đánh vào mặt Mã Bình Xuân là như thế nào? “
Tương Hoài đi ra chỗ ngồi trước, còn vỗ một cái lên bàn Trang Thâm: ” Cảm ơn cậu! Để cho tôi thoải mái một lần, còn có thể tôi quang minh chính đại trốn học nửa ngày! “
Trang Thâm nhìn chằm chằm bàn: ” Bỏ tay ra! “
Tưởng Hoài lập tức bỏ tay ra, chạy ra khỏi phòng học.
Cậu cùng Thẩm Văn làm sao lại giống nhau như vậy. Sách trên bàn không cho người đυ.ng. Bộ sách là vợ bọn họ sao?
Triệu Hiểu Hạ ngồi trước mặt cậu quay xuống, dè dặt nói với Trang Thâm: ” Trang Thâm. Bài tập lần trước cậu không nộp. Giáo viên nói như vậy không được, Đang thúc giục tớ thu bài tập…Muốn cậu hôm nay rất định phải nộp, cậu đã viết xong chưa? “
Triệu Hiểu Hạ là tổ trưởng của cậu. Việc bài tập cũng do cô thu. Sau giờ học sẽ chuyển giao lại cho giáo viên.
Kết quả mấy ngày, thầy phát hiện Trang Thâm không có nộp bài tập. Nên sau giờ học liền cùng Triệu Hiểu Hạ nói chuyện.
Triệu Hiểu Hạ thật ra cũng muốn tìm cơ hội muốn chuyện với Trang Thâm. Nhưng khi nhìn thấy cậu khuôn mặt đột nhiên ngẩn ra. Khi đôi mắt cậu liếc qua, lại cảm thấy lạnh sau lưng.
Nhất là khi nhìn thấy bài trên diễn đạt. Vừa khâm phục lại vừa cảm thấy có điểm đáng sợ. Triệu Hiểu Hạ chỉ có thể lấy ra tất cả dũng khí của mình, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn cậu.
Cô đang nghĩ Trang Thâm sẽ không nhịn được mà phát cáu, không ngờ đối phương lại lên tiếng nói: “Xin lỗi, tôi chưa có làm. Bây giờ bổ sung được không? “
Triệu Hiểu Hạ sửng sốt hai giây, chợt mở to mắt nhịn cậu.
Trang Thâm nói với cô thật ôn nhu a a a!!!
Cậu nói xin lỗi với cô!
Cô chết đây!!!
Trang Thâm nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, cho là mình nói gì sai, lại nói thêm một câu: ” Làm xong tôi tự đưa đến phòng giáo viên là được! “
Triệu Hiểu Hạ vội vàng kéo linh hồn đang kích động của mình trở lên, khó khăn trả lời: ” Không cần! Không cần! Tớ thu đủ rồi cùng nhau giao đi! “
Trang Thâm cũng biết việc thu bài tập khó khăn thế nào! Làm bài tập đích thực cũng không dễ dàng. Mình tạo phiền phức cho cô cũng không tốt, giọng nói chân thành nói: ” Làm phiền cậu rồi! “
” Không phiền….Không phiền! “