Chương 55

Cơn giận của học sinh trong lớp không phải ngày một ngày hai. Nay đã rốt cuộc cũng đã bùng lên như ngọn lửa cao ngất trời. Oán giận chất chứa đã lâu. cậu một câu tôi một câu. Thi nhau nói đến mỗi Mã Bình Xuân không tài nào mở miệng.

Trần hiệu trưởng không nghĩ đến học sinh trong lớp có thể oán giận với Mã Bình Xuân như vậy, nhíu mày trầm giọng nói: ” Cô giáo Mã! Hành động hôm nay của cô thật sự rất quá đáng, làm sao có thể tự không xem kết luận đúng sai còn phạt học sinh? “

Mã Bình Xuân lúc nào cũng hưởng thụ ánh mắt kính trông, yêu thương của học lớp 3. Nay lại bị lớp 10 nổi tiếng chống lại, giọng nói run rẩy đáp lại: ” Tóm lại…Tóm lại em ấy thành tích kém, ở trong lớp còn ngủ. Không chịu học tập. Người sai là em ấy! “

Học sinh trong lớp lại bắt đầu bàn luận sôi nổi hơn: ” Mới vào đã cho học sinh đọc văn, không bị thôi miên đến buồn ngủ mới lạ! “

” Thành tích kém là có thể tùy tiện mắng người nha! “

” Ngủ thì sao! Dù sao lớp học của cô chưa chắc đã có người không ngủ nhé? “

Mã Bình Xuân trên mặt như một bức tường đang được quét sơn, một tầng xanh một tầng trắng.

Mặc dù bị học sinh nói như vậy, nhưng nàng vẫn như cũ cho mình không sai!

Bên này, giọng nói Thẩm Văn đội nhiên lướt qua: ” Cậu ấy nằm xuống nghỉ ngơi. Có thể có nguyên nhân. Cô một chút cũng không nghĩ đến? “

Trang Thâm dựa vào bàn, âm thanh xung quanh lộn xộn lại nhốn nha nhốn nháo, rơi vào trong tai cậu câu có cậu không mơ mơ màng màng.

Trước mắt bỗng biến thành đen, trong dạ dày như có cây kim đâm vào người cậu, Trang Thâm muốn tìm lực để ngồi xuống.

Nhưng hai chân đột nhiên mất đi sức lực, cả người mệt nhũn. Cơ thể không có đủ lực khống chế mà ngã xuống một bên.

Bên tai truyền đến tiếng gió, rất nhỏ. Cậu trong suy nghĩ hỗn độn mà nhắm mắt lại.

Không lâu sau đó, cậu rơi vào một vòng tay ấm áp, mang hương thơm nhàn nhạt của bạc hà.

Hương thơm nhẹ nhàng của bác hà như có như không giống như một liều thuốc giảm đau. Gần như khiến cậu quên đi cảm giác đau đớn bên trong cơ thể, khiến cậu lệ thuộc vào hương thơm của anh.

Trang Thâm trong bóng tối tâm trí mơ hồ.

Cậu nằm mơ thấy khi mình còn nhỏ.

Lúc còn nhỏ cậu còn ở cô nhi viện, lúc đó có một đứa trẻ khỏe mạnh lại là người lớn nhất trong đám trẻ ở cô nhi viện, đứa trẻ đó có tên Dương Dương. Đứa trẻ đó ở trong cô nhi viện rất có tiếng nói, không ít đứa trẻ đều nghe theo lời của y. Mỗi lần chơi gì đó đều nguyện ý theo sau y làm người hầu nhỏ.

Trang Thâm không thích nói chuyện, cũng không thích lấy lòng Dương Dương. Luôn là người ngồi bên cạnh đợi họ chơi xong, còn mình thì nhìn hình vẽ trong sách.

Có một ngày, Dương Dương cầm đầu dẫn đến một đám con nít khác đi tìm Trang Thâm muốn kéo cậu đi ra đằng sau khu vườn vắng vẻ, leo lên cây hái trái trên cây.

Đám con nít đấy trên mặt đều mang theo nụ cười, nhưng cậu khi ấy còn nhỏ không phân biệt được phía sau những nụ cười kia có bao nhiêu trêu chọc, giỡn cợt. Nên cậu vui vẻ bỏ sách xuống cùng đi với bọn trẻ con ở cô nhi viện.

Tất cả cầm chắc chiếc thang, để Trang Thâm leo lên.

Khi cậu với được một cành cây, cố gắng leo lên nó. Quay sang nhìn, mong chờ những đứa trẻ khác leo lên cùng cậu. Nhưng Dương Dương cùng những đứa trẻ khác chạy đi nói nhỏ với người canh cửa, người ấy đến và đem cái thang đi.

Trang Thâm có chết cũng không thể quên được ngày đó. Cậu sợ hãi mà ôm cành cây, lúc người ấy mang cái thang rời đi xa. Bọn Dương Dương không nhịn được cười mà châm chọc cậu:

” Các câu mong nhìn dáng vẻ của cậu ta kìa, có giống đi ve chiết cành cây? “

” Trang Thâm thật đáng thương! Không có cánh, chỉ có thể áp mặt vào cây! “

” Không leo lên nổi, cũng không xuống được! Sau này cũng chỉ có thể ở trên đấy cả đời haha! “