Chương 33

Trang Thâm tìm kỹ lại một lần nữa, cũng không tìm thấy nên dứt khoát bỏ đi không tìm nữa!

Cách giải cơ bản cậu nhớ, hơn nữa những ý cậu viết xuống cơ bản rất lộn xộn. Vẫn còn không ít vấn đề cần giải quyết. Và phải viết lại rất nhiều thứ.

Suy nghĩ hơn nửa ngày, cậu dứt khoát đóng quyển sổ lại, cầm điện thoại trên bàn lên. Mở app luyện đề ra, Trang Thâm lướt một vòng.

Bên trong có một bảng xếp hạng, người tham gia căn cứ vào thành tích mà phân thứ hạng. Thành tích này dựng vào đề mà người tham gia giải được hơn nữa phải có độ chính xác cao. Giải đề càng nhiều, đề giải đúng càng nhiều. Hạng cũng sẽ tự động được nâng lên cao.

Trang Thâm liếc nhìn người có thành tích cao nhất. Tổng số đề làm 2102, tỷ lệ chính xác: 93,8%

Khai giảng mới chỉ hai tuần lễ, người này mỗi ngày phải làm hơn 100 đề, thật kiên trì.

Trang Thâm chọn một đề bài, nhấn thử đáp án.

Mười điểm!

…………………………………………….

Giờ tự học buổi tối kết thúc, Lưu Phàm liền quay trở về ký túc xá!

Lúc y mở cửa phòng ký túc xá chỉ mở đèn giường nho nhỏ, Trang Thâm ngồi dựa lưng vào bờ tường. Trên người mặc một chiếc áo phông trắng rất rộng, khuôn mặt thờ ơ nhìn vào màn hình điện thoại.

Những ngón tay thon dài, mảnh khảnh cứ cách mấy giây lại chạm vào màn hình. Cả người thoải mái, nhìn qua liền nghĩ cậu đang chơi game rất nhàn nhã.

” Cậu đang chơi gì vậy? ” – Lưu Phàm tò mò hỏi cậu một câu.

Trang Thâm tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, đáp: ” Tiêu tiêu vui vẻ! “

Lưu Phàm gật đầu một cái, cũng không hỏi gì thêm. Nằm dài trên giường giải tỏa mệt mỏi sau tiết tự học buổi tối.

Y từ miệng của mấy bạn học biết được, Trang Thâm lúc trước ở trường cũ là một tên đầu gấu, không chăm lo học tập có tốt, chỉ biết gây sự đánh nhau. Lần nào thi cũng là đứng nhất từ dưới đếm lên.

Nghe thì có vẻ là người không dễ để hòa hợp, nhưng Lưu Phàm cảm thấy Trang Thâm, người này chẳng qua về qua có chút lạnh nhạt. Chỉ cần không chọc đến cậu, liền rất dễ để bắt chuyện. Ít nhất không giống như Phạm Thịnh động chút là bắt nạt người khác.

Chơi tiêu tiêu vui vẻ, cũng phù hợp với học tra không có chỉ số thông minh như Trang Thâm.

Y vô cùng hài lòng về người bạn cùng phòng mới này.

Tắt đèn lên giường, Lưu Phàm ngay cả điện thoại di động cũng sắp hết pin, tính đi ngủ quay sang liếc Trang Thâm một cái.

Không nghĩ đến cậu vẫn còn đang chơi tiêu tiêu vui vẻ!

Tư thế ngồi, vẻ mặt, tốc độ ngón tay. Vẫn không thay đổi, giống như lúc y trở về!

Lưu Phàm đột nhiên có chút bái phục Trang Thâm: ” Cậu còn chưa đi ngủ sao? “

Trang Thâm một bên bấm bấm điện thoại di động, một bên trả lời: ” Bây giờ! “

Lưu Phàm cũng không nhìn nữa, nhắm mắt lại không đến mấy giây liền ngủ.

Ba giờ sáng.

Lưu Phàm theo thói quen tỉnh dậy đi wc, trở mình ngồi dậy. Mở mắt ra trong phòng ký túc xá tối om, y lại nhìn thấy phía trước có một khuôn mặt thờ ơ được màn hình điện thoại chiếu sáng.

” Ngọa Tào!* ” Lưu Phàm bị dọa thiếu chút nữa là đi tiểu ra quần, lấy lại tinh thần mới nhớ ra phía trước là bạn cùng phòng mới của hắn!

[ Ngọa Tào: ĐM! ]

” Cậu vẫn còn chưa đi ngủ sao? “- Lưu Phàm ngạc nhiên nhìn cậu!

Trang Thâm thờ ơ trả lời: ” Bây giờ! “

Lưu Phàm: “…”

Y mơ hồ nhớ tới những lời này, cách đây mấy tiếng chính mình cũng sẽ thấy trước khi đi ngủ.

Đi wc trở về, Lưu Phàm lại bò lên giường, chịu đựng cơn buồn ngủ nói: ” Trang Thâm, cậu cũng nên đi ngủ đi! Ngộ nhỡ cậu chết bất ngờ, thì thật không đáng! Ngày mai tin tức chính sẽ là một học sinh lớp 11, chơi tiêu tiêu vui vẻ chết….”