Chương 296

Phòng thay đồ tối om, đến khi giọng nói của hai cô gái kia đi xa Thẩm Văn mới mở đèn pin của điện thoại di động lên: “Anh còn nghĩ ở đây không tắt đèn.”

“Lúc anh đến nơi này tắt đèn?” Trang Thâm đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, khắp nơi đều tối om.

Trong bóng tối, chỉ có ánh đèn trên tay Thẩm Văn chiếu sáng. Trang Thâm nhìn cái bóng dưới đất ngày càng tiến lại gần cậu. Sau một giây, được bao bọc bằng cái ôm ấm áp. Thẩm Văn dựa vào lưng cậu, rũ mắt nhìn cậu nói: “Đóng cửa, khí đó chỉ nghĩ muốn tìm một phòng không có người. Không nghĩ đến sẽ có người quay lại tắt đèn.”

Dưới ánh đèn anh chiếu, Trang Thâm tìm được công tắc nhưng không mở được lên.

“Bọn họ ngắt cầu dao tổng?” Thẩm Văn cầm điện thoại chiếu một vòng xung quanh, ngoài trừ công tắc điện thì không tìm được cầu dao hay bất cứ công tắc nguồn nào khác.

Trang Thâm nhíu mày, cậu không thích cái cảm giác ở nơi tối tăm không nhìn được cái gì. Chuẩn bị đi đến cửa.

Nhìn thấy động tác của cậu, Thẩm Văn dừng cước bộ lại, kéo tay cậu.

Trang Thâm quay đầu nhìn anh: “Làm gì?”

“Khi nãy còn có chuyện chưa làm xong.” Thẩm Văn dùng sức không cho cậu kháng cự, giọng nói trong bóng tối càng thêm trầm thấp.

Trang Thâm bị anh đẩy đến bàn trang điểm phía sau, cho anh đến đây là dừng.

Nhưng một giây sau đó, nam sinh ấy ôm lấy chân cậu, bế cậu đặt lên trên bàn.

“Anh–“

Trang Thâm mời nói ra một tiếng, cúi đầu xuống đã nhìn thấy được khuôn mặt trong bóng tối của Thẩm Văn.

Anh nhẹ nói: “Suỵt, nói nhỏ thôi.”

Khóe mắt cong lên, bên trong chứa đựng ý cười. Biểu cảm trên mặt anh giống như hai người bọn họ đang trốn những người khác để làm những bí mật vậy đấy.

Mười mấy năm qua Trang Thâm chưa từng trải qua những chuyện lén lén lút lút như vậy. Cậu biết rất rõ Thẩm Văn cố tình làm như vậy nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác khẩn trường kỳ lạ.

Ngực không giống bình thường mà đập nhanh hơn.

Thẩm Văn đứng trước mặt cậu, hơi ngửa đầy nhìn cậu.

Để điên thoại di động trang bên cạnh, màn hình úp xuống dưới. Ánh đèn pin chiếu thẳng lên trần nhà. Ánh đền không chiếu sáng hết được hai người bọn họ. Nơi gần ánh sáng trở lên rõ ràng, bên ngược lại thì như ẩn mình trong bóng tối.

“Khi nãy lúc em ở trên sân khấu, có rất nhiều nữ sinh nói thích em.” Tròng mắt đen trong đôi mắt của Thẩm Văn trong bóng tối càng thêm thâm trầm, ở nơi lờ mờ như vậy lại khiến cho ánh mắt của anh vừa nguy hiểm vừa bí ẩn.

Trang Thâm rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Em không nghe thấy.”

Thẩm Văn cười đáp: “Bởi vì em đứng ở nơi cao.”

“Không phải.” Đôi mắt màu hổ phách của Trang Thâm như được nhuộm bởi một lớp ánh sáng, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại trong trẻo kia trong bóng tối lại trở lên mềm mại hơn rất nhiều.

“Bởi vì em chỉ thấy có anh.”

Tay của Thẩm Văn nắm chặt lại, nửa ngày cũng không đáp lại được câu nào.

Trang Thâm giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Khi cậu đứng ở nơi sân khấu cao kia, bên dưới có rất nhiều người chuyển động theo ánh đèn. Nhưng cậu lại chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Văn.

Cho nên ngay cả những câu hò hét bên dưới, những thứ kia đều như trắng xóa. Cậu một chút cũng không để trong lòng..

Âm thanh phát ra từ cổ họng của Thẩm Văn trở nên khàn khàn: “Em chỉ thấy anh?”

Rõ ràng anh đã đè nén tâm trạng của mình, nhưng khi nghe được lời Trang Thâm đứng trước mặt anh nói ra thật sự anh chỉ muốn chiếm cậu làm của riêng. Cảm xúc ấy so với trước kia còn mãnh liệt hơn.

Trang Thâm im lặng một chút, hơi bất đắc dĩ đáp lại: “Trừ anh ra em còn có thể nhìn thấy ai hửm Văn ca?”

Mỗi lần cậu gọi anh như vậy đều khiến cho trái tim của Thẩm Văn mềm hơn mấy phần.

Ông trời đối với anh rất tốt, có thể khiến cho anh ở trong những năm tháng bình yên nhất tìm được người mình thích.

Ở trong lòng người anh thích cũng rất đặc biệt.

Trang Thâm cho rằng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện này có thể trấn an được người trước mặt, không nghĩ đến đoi tay đặt ngang hông đột nhiên khóa chặt.

Hương thơm của bạc hà như có như không bao phủ lấy cậu, Trang Thâm cảm nhận được sự ấm áp trên cổ.

Thẩm Văn tựa đầu lên vai cậu, ôm cậu một cái.

Cũng không nhẹ nhàng, tựa như muốn đem người cậu khảm vào máu thịt của anh. Một cái ôm mạnh mẽ như vậy, Trang Thâm lại không cảm thấy khó chịu.

“Khi mới nhìn thây tin nhắn của cha mẹ gửi đến, anh muốn đem em từ sân khấu mang đi.” Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Văn từ vai cậu truyền đến: “Thấm chỉ muốn mang em bay luôn qua, để cho cha mẹ biết được rằng em tốt biết bao nhiêu.”

Bạn trai của anh lấp lánh như vậy, không nên bị che lấp.

Cậu nên đứng dưới ánh đèn được mọi người tán thưởng khen ngợi.

Hương thơm bạc hà giống như một cơn gió, khi đã nổi lên thì vừa triền miên vừa dịu dàng.

Trang Thâm rũ mắt, lông mi cong như được nhuộm ánh sáng.

“Em có thể đi theo anh, đi đâu cũng được.”

Thẩm Văn ngẩng đầu nhìn cậu, như một hùng sư quét mình dưới sàn xe. Một khi đã xác định tất cả mới có thể yên tâm đến gần.

Anh đặt tay lên cằm Trang Thâm, ngẩng đầu hôn lên.

Thích quá mức, thích đến nỗi không biết làm như thế nào.

Thích đến mức tay chân luống cuống, không thể thỏa mãn.

……………………………………………

Từ sau lần thi đấu giải đề lần trước, chuyện Trang Thâm là người đứng đầu bảng trên app luyên tập – SHEN đã truyền ra khắp trường học.

“Thâm ca, anh sao lại chưa từng nói? Cậu là SHEN kia?” Tưởng Hoài sau khi nhìn thấy tin tức này trên điện thoại thì lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt khϊếp sợ: “Cậu giải đề lúc nào? Bắt đầu từ học ký đầu tiên?”

Trang Thâm một bên trả lời tin nhắn, một bên đáp: “Thỉnh thoảng tối có làm.”

Mợ Hách nhắn tin cho cậu. Hỏi cậu có muốn đón năm mới cùng với gia đình mợ không.

Trang Thâm nói cho mợ Hách biết năm nay sẽ đón cùng với Trang Trần Húc. Chưa qua hai phút, mợ Hách trả lời lại: [ Mợ cũng mới cùng anh cháu bàn bạc xong, năm nay năm người chúng ta đón năm mới cùng nhau! Đúng lúc anh cháu đặt phòng lớn, năm người sẽ náo nhiệt. ]

Cùng với những người ở Hách Gia ăn cơm rất thoải mái, Trang Thâm trả lời được.

Vừa mới để điện thoại xuống, Thẩm Văn đi từ cửa sau vào. Đặt túi trên tay xuống bàn cậu.

“Ngọt 7 phần, uống lúc còn nóng.” Thẩm Văn lười biếng ngồi xuống, lấy bên trong ra một cái cốc giấy khác.

Tưởng Hoài nhìn cái túi trong tay anh nói: “Văn ca, cậu vậy mà lại mua trà sữa? Sao không nói tôi biết, tôi với câu cùng nhau uống!”

Khuôn mặt Thẩm Văn lười biếng, đôi tay cầm ống hút có những khớp xương rõ ràng. Anh liếc mắt nhìn y, đáp: “Tự mua.”

Tưởng Hoài: “…..Ah.”

Quả nhiên có bạn trai ngay lập tức thay đổi. Trước kia có bao giờ thấy Thẩm Văn lạnh lùng như vậy.

Trang Thâm trả lời tin nhắn xong, hỏi anh: “Bao giờ thì anh về?”

“Thi xong về luôn.” Thẩm Văn dựa lưng vào ghế, chậm rãi đáp: “Em có rảnh có thể gọi điện cho anh.”

Trang Thâm đặt cốc trà sữa nóng trong tay xuống, rũ mắt nhìn vào ống hút đáp: “Được.”

Mùa đông bắt đầu, những ngày sau càng ngày càng lạnh. Mỗi buổi sáng, từ sớm Thẩm Văn đã để. Còn kiên trì đưa bữa sáng đến cho Trang Thâm, là cháo hoa.

Buổi sáng của kỳ thi Thẩm Văn cầm theo một cái túi đến gõ cửa phòng Trang Thâm.

Lưu Phàm nhìn thấy anh, không sợ hãi khi thấy truyện kinh dị mà để anh đi vào. Rồi vừa đi đến cửa WC vừa nói: “Thâm ca vẫn còn trên giường, cậu có thể gọi cậu ấy.”

“Vẫn còn đang ngủ?” Thẩm Văn hỏi một câu.

“Đúng vậy, hôm qua hình như lại chơi game.”

Thẩm Văn đặt bữa sáng lên bàn, đi đến bên cạnh nhìn cậu. Trang Thâm nằm nghiêng. cằm giấy trong chăn. Dưới điều hòa ấm áp một bên mặt lộ ra hơi hồng hồng.

Đầu ngón tay Thẩm Văn cạ cạ lên mặt cậu, thấp giọng nói: “Hôm nay thi, hôm qua còn chơi game?”

Trang Thâm cảm nhận được mặt mình có gì đó đυ.ng vào, theo bản năng nắm lấy anh, muốn hất đi.

Nhưng đầu óc chậm nửa nhịp lại nghe được lời của anh, động tác trên tay cũng dừng lại.

Cậu mở mắt ra, đổi mắt mang theo hơi nước nằm trên gối.

Thẩm Văn nhìn Trang Thâm còn đang nắm tay anh, đáy mắt mang theo ý cười: “Đợt thi này vì em không có cách nhiều nên có thể vượt lên phía trước anh, hôm qua em còn chơi game?”

Trang Thâm buông tay, vô tình kéo chăn lên: “Vượt qua anh không khó.”

Thẩm Văn dựa vào tường cười: “Được, giữa chúng ta vẫn còn đấu. Em nhớ là được rồi.”

Bởi vì lần trước hai người đều nghiêm túc làm bài thi, nên lần thi này đều chung một phòng.

Dựa vào thành tích lần trước Thẩm Văn ngồi ở vị trí số một, Trang Thâm ở vị trí số hại.

Hai người đi cùng nhau vào phòng thi, vốn dĩ những học bá ở đây đều cúi đầu đọc sách lại như là cảm nhận được sóng xung kích thi nhau ngẩng đầu lên.

Thẩm Văn không quan tâm nhìn vào bên trong, không ít người vừa ngẩng đầu lên lại lập tức cúi đầu xuống.

Cho dù thế nào thì lạo đại vẫn là lão đại. Chỉ cần liếc mắt khí thế đã không nhỏ rồi.

Trang Thâm tìm được vị trí của mình ngồi xuống. Thẩm Văn ngồi vị trí đầu tiên, dựa vào bức tường bên cạnh quay đầu nhìn cậu: “Em mang theo hai bút?”

Trên bàn Trang Thâm có một bút đen và một bút chì 2B, còn chuẩn bị trước cho cậu cái gì cậu cũng không mang theo.

“Được rồi.” Trang Thâm nghĩ cái gì đó, nói tiếp: “Mang nhiều cũng không dùng, mang theo chiếm chỗ.”

Thẩm Văn gật đầu.

Được, lớn lối như vậy. Quả nhiên là bạn trai anh.

Sau lưng có không ít học sinh nghe hai người nói chuyện. Có người lấy điện thoại di động ra không ngừng gửi tin nhắn.

[ Tôi chua, hai người này đang làm gì vậy? Trước khi thi còn khoe tình yêu tuyệt đẹp? ]

[ Tuy là thế nhưng nhìn thấy hai người họ mắt của tôi đều tỏa sáng. Ngày u ám cũng trở lên sáng hơn! Lần sau thi tôi nhất định muốn cùng họ chung phòng thi! ]

[ Lần trước Trang Thâm đột nhiên biến mất. Tôi hỏi người họ nói đèn phòng hóa trang đột nhiên bật lên. Thế nhưng, bên trong phòng lại không có ai. Hỏi, bọn họ cuối cùng đã đi đâu? ]

[ Các lão đại nói lời yêu đương còn muốn họ nói với cậu sao? Tôi thấy hợp lý nhất là có khả năng bọn họ ở một cái nơi hẻo lánh làm một số chuyện không muốn ai biết! ]

[ Các cậu xem topic bên kia chưa? Diệp Phân Phân mởi vẽ tranh mới! Thêm hai cái tai, hai người đứng trên sân khấu chắp tay! Bộ dạng đáng yêu làm sao!!! ]

[ Trước thi tại sao lại để tôi thấy hình này? Thầm nghĩ CP làm tôi không muốn làm bài qwq ]

Bởi vì phải về nhà trước, nên ngày thứ hai của kỳ thi Thẩm Văn không đến. Trang Thâm cũng nộp bài thi trước giờ.

Cậu cầm hai cây bút bước ra từ phòng thi, trên điện thoại nhảy ra tin nhắn của Trang Trần Húc.

Ngày hôm qua, Trang Trần Húc nói hôm nay xong muốn đến đón cậu. Hiện chắc đang đứng ngoài trường

Trang Thâm không có đồ gì để thu dọn, sách cũng không mang đi. Chỉ cầm điện thoại là có thể đi về.

Bên ngoài trường học, người thanh niên đứng trước xe có thân hình thon dài. Nhìn thấy người bước ra từ trong trường học. Ánh mắt ngừng lại, bước nhanh đến: “Thi xong nhanh như vậy?”

Theo lý mà nói kỳ thi còn nửa giờ nữa mới kết thúc, cho nên y đến sớm hơn để chờ cậu.

Trang Thâm: “Nộp bài sớm.”

Trang Trần Húc gật đầu một cái, không nói gì. Y cũng không bắt Trang Thâm có thành tích tốt. Ở trong lòng anh, cậu vui vẻ còn quan trọng hơn cả thành tích. Thi có như thể nào cũng không sao.

“Bên ngoài lạnh, mau lên xe!” Trang Trần Húc giúp cậu mở cửa, nhìn thấy cậu ngồi vào ghế mới về ghế lại ngồi.

Thẩm gia bên kia.

Người phụ nữ một áo nhung cùng quần dài, khuôn mặt được trang điểm tinh sao. Bàn tay được bảo dưỡng đến tinh xảo cầm chén trà nhìn về phía thiếu niên ngồi đối diện.

“Cha con vẫn chưa có về, con nói với mẹ chuyện bạn trai con đi.” Tư thế ngồi của mẹ Thẩm đoan trang, đôi môi mọng cong lên: “Nếu như không hợp mắt mẹ, mẹ cũng không giúp được con.”

Thẩm Văn lười biếng dựa vào sopha: “Khẳng định mẹ sẽ thích, khuôn mặt kia không ai không thích cả.”

Mẹ Thẩm không nhịn được cười: “Dáng vẻ đẹp cỡ nào?” người phụ nữ im lặng một chút: “Có đẹp bằng bạn ngồi cùng bàn của con? Mẹ nhìn thằng bé rất tinh xảo, giống như một đứa trẻ có gia giáo.”

Đối mặt với sự làm khó cũng trêu chọc của mẹ Thẩm, Thẩm Văn đột nhiên nở nụ cười: “À, chính là bạn cùng bàn của con.”

Tay cầm chén của mẹ Thẩm run lên, nâng mắt hỏi: “Ai?”