Chương 295

Bóng hình nam sinh đứng trên sân khấu thu hút toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người.

Bên dưới sau một giây im lặng, khán phòng lập tức bùng nổ bởi những tiếng bàn tán nghị luận. So với khi Trang Thâm lên đài còn nóng hơn.

“Thẩm Văn! Là cậu ấy! Cậu ấy đến đây làm gì?”

“Aaaaaaaaaa tôi điên rồi, hai người đây là muốn gϊếŧ lẫn nhau? Tôi chết đây!”

“Thẩm Văn cậu muốn khiếu chiến gì cơ? Cậu còn muốn ngày mai có thể nhìn thấy ánh mặt trời không đấy! Ngay cả bạn cùng bàn của mình cũng không buông tha!”

“Đây là khung cảnh tuyệt vời gì thế? Tôi thích hình ảnh đối trọi gay gắt này lắm!!”

Trang Thâm nhìn anh không nhúc nhích, nhưng ánh mắt của cậu như muốn nói: Anh vậy là lại đến đây?

Lúc ở trong lớp Từ Học Hải không có gọi anh, chắc là cảm thấy Thẩm Văn sẽ không quan tâm đến những chuyện này.

Hiện tại lại chủ động đi lên đây, nghĩ chắc là Từ Học Hải ngồi bên dưới vui vẻ lắm đây.

Trang Thâm suy nghĩ vài giây, Thẩm Văn đã đứng trước mặt cậu.

Anh lười biếng nhìn vào màn hình, sau đó quay đầu nhìn về phía Trang Thâm. Tóc mái đen nhánh phủ lên trán, đôi mắt vẫn như cũ lười biếng nhẹ giọng nói với cậu: “Ngạc nhiên không?”

Trang Thâm: “…”

Người dẫn chương trình nhìn thấy anh đi lên cũng sững sờ một chút, sau khi tỉnh táo lại giọng nói như thể đang run rẩy nói: “,,,Được, hiện tại có bạn học đồng ý lên khiêu chiến. Vị bạn học này cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Ánh mắt của Thẩm Văn vẫn còn bên phía Trang Thâm, anh gật đầu một cái đáp lại bằng giọng nói có đôi chút lạnh nhạt: “Được rồi.”

“Hiện tại, hai thí sinh đều đã sẵn sàng. Chúng ta hãy cùng nhau hướng về phía màn hình lớn nhìn thật kỹ bài thi trực tiếp của hai thí sinh.” Người dẫn chương trình nói xong liền đứng sang bên cạnh nhường sân khấu lại cho hai người.

Ánh đèn sân khấu đột nhiên tắt hết, chỉ có ánh sáng trên dưới đỉnh đầu hai người.

Ánh sáng từ những hai chùm sáng hội tụ lại một điểm, chiếu sáng nơi sân khấu.

Màn ảnh hai bên sân khấu, hiển thị trực tiếp màn hình của cả hai. Chiếu rõ hành động một trái một phải.

Hiện tại bên trong diễn đàn cũng đã livestream trận thi đấu trực tiếp của hai người.

[ Trận quyết của hai vị lão đại, đoán xem ai sẽ thắng? ]

Lầu chủ: [ Tôi cược một phiếu cho Trang Thâm, tôi cảm thấy Thẩm Văn sẽ nhường cậu ấy. Chủ động lên khiêu chiến một lượt, khẳng định phải giữ mặt mũi. ]

1L: [ Tôi bỏ cho Trang Thâm, không cần phải nhường cậu ấy cũng sẽ thắng [ ngón cái ] Dù sao thì cũng thi được điểm tối đa! ]

2L: [ Trước kia Thẩm Văn không phải đứng đầu bảng à? Cậu ấy đối với mấy cuộc thi nãy rất quen thuốc, tỷ lệ thắng không phải rất lớn sap? ]

3L: [ Aaaaaaaaaaaa không được, tôi muốn cho bạn điều chỉnh ánh sáng một cái đùi gà! Ánh đèn thật tốt! Đơn giản vì đã điều khiển ánh sáng chiếu về phía họ! ]

4L: [ Đã chụp mất chụp tấm, khung cảnh giữa hai người thật sự quá đẹp! Không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả!!! ]

………

12L: [ Bạn học phia trên, ai nói Thẩm Văn đứng đầu bảng? Bác bỏ tin đồn, tôi khi nãy mới hỏi Trang Thâm. Cậu ấy mới đầu bảng, tên SHEN! ]

13L: [ ???? Là cậu ấy? Vì sao không hề có chút thông tin nào vậy? Cho nên cậu ấy từ lúc đó đã im lặng làm bài tập sao? ]

14L: [ Ha ha ha ha đột nhiên cảm thấy Thẩm Văn sẽ bị ngược chết? Chờ cậu ấy bị Trang Thâm đề xuống ma sát! ]

15L: [ Con ruồi xoa tay. jpg ]

Trên sân khấu, thời gian đếm ngược kết thúc đề bài đã nhảy ra.

Trận thi đấu lúc này đây, tất cả đề bài đều đang xáo trộn lại với nhau. Đề bài chiếu trên màn hình của hai người hoàn toàn không giống nhau. Cứ coi như là một đề thì trình tự hiện thị của không giống.

Cho nên trong quá trình thi đấu hai người không có cách nào nhìn trộm đáp án của đối phương, đương nhiên cũng không có thời gian để nhìn lén.

Mọi người ở đây vẫn còn đang nhìn đề bài của hai người, vừa mới nhìn đề bài của hai người ra sao. Hai bên đề bài đều chớp một phát, chuyển sang đề bài khác.

42L: [ Chuyện gì đang xảy ra vậy? Còn chưa bắt đầu đã kết thúc? ]

43L: [ Tôi hoang mang, tôi còn đang suy nghĩ tôi có thể đuổi kịp mạch suy nghĩ của hai bị lão đại không. Hiện tại thì không cần suy nghĩ…Được rồi, ngẩng đầu nhìn lên bọn họ đã làm được đề thứ tư…. ]

44L: [ Trước còn nghĩ lão đại đạt được hạng nhất liệu có phải có mười đôii tay, bây giờ nhìn lại thật sự cùng một đôi tay nhưng tay của bọn họ không chỉ đẹp mà còn dùng rất tốt! ]

45L: [ Tôi khóc đây, ánh mắt tôi nhìn, tôi nhìn đề bài không ngừng nhảy ra. Bọn họ có thật sự đọc đề bài không vậy? Cứ coi như là cho tôi sẵn đáp án đi, tôi cũng chẳng viết ra nhanh được vậy! ]

44L: [ Khủng bố thật sự! ]

Trên sân khấu, Trang Thâm cùng Thẩm Văn đều cúi thấp đầu, biểu cảm lạnh nhạt không có một chút gì gọi là hoảng hốt.

Để mà đem so sánh với hai thí sinh trước, bọn họ thật sự rất bình tĩnh.

Bĩnh tĩnh đến độ không nhìn ra được tốc độ nhanh tay như thế nào!

57L: [ Thần tiên, đúng thật là thần tiên! Trong đầu hai người họ không phải được trang bị công nghệ tân tiến nào chứ? ]

58L: [ Rốt cũng có đề tính toán rồi, tôi thật sự muốn xem hai người bọn họ làm cách nào để hai giây một đề! ]

59L: [ Đề cần tính toán cũng không phải là vấn đề hiểu không? Nhìn, hai người họ trực tiếp tính nhẩm kia. Tốc độ tính toán của bọn họ so với tôi đánh lụi trắc nghiệm còn nhanh hơn! ]

60L: [ Tắc nghẽn cơ tim, đây là tốc độ quái gì vậy hả? Tại sao lại muốn ăn thức ăn cho chó để chịu tội? ]

61L: [ Số câu đề của hai người bọn họ vẫn sát nhau, hơn nữa đều là 100%! Quá kí©h thí©ɧ! ]

62L: [ Trang Thâm đến cho tôi! Hạng nhất nhất định là cậu! ]

63L: [ Thẩm Văn xông lên cho ông! Cậu nhất định phải chiến thắng! ]

Hai người đều cúi đầu, động tác trên tay vẫn chưa dừng lại. Trang Thâm nhìn đề bài, đột nhiên cảm giác được bên cạnh không chỉ có một ánh mắt.

Cậu giải xong một đề, quay đầu nhìn thời gian của mấy đề bài.

Ngón tay Thẩm Văn để trên màn hình, khớp xương rõ ràng nhưng lại không di chuyển.

Anh nghiêng cầu nhìn cậu, môi còn cong lên cười một cái nhìn qua như kiểu đi chơi thong dong vậy đó.

Trang Thâm nhìn anh đột nhiên chậm lại, tốc độ làm đề trên tay cũng chậm lại.

Bọn họ không đeo microphone nên người bên dưới không có khả năng nghe được lời hai người nói. Trang Thâm nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh làm gì vậy?”

“Muốn nhìn em một chút.” Thẩm Văn rũ mắt nhìn đề bài, âm cuối hơi kéo dài nhẹ nhàng nói: “Nếu như cúi đầu sẽ không thể nhìn thấy được bạn cùng bàn của mỗi khi chú tâm sẽ đẹp ra sao.”

Trang Thâm: “….”

Trang Thâm tiếp tục nhìn màn hình, tốc độ làm bài tăng lên.

Một trăm đề bài, cậu đã làm hơn một nữa. Rất nhanh có thể làm được hết.

Trên diễn đàn hiện tại lại đổi:

[ Hai người bọn họ đang nói thầm gì vậy? Người dẫn chương trình mau đi lên cho tôi! ]

[ Vừa nãy Thẩm Văn nở nụ cười QUQ, trái tim của tôi đã bị cupid bắn trúng! ]

[ Mẹ của tôi ơi, hai người này đang làm cái gì vậy? Mượn sân khấu để phát thức ăn cho chó sao? Oa oa oa làm đề làm cái gì, nhanh nói yêu đương cho tôi đi! ]

Sau 18′, Trang Thâm là người đầu tiên làm xong toàn bộ bài.

Cậu mới kết thúc chưa được vài giây, Thẩm Văn cũng làm xong bài cuối cùng.

Đến khi ánh sáng trên màn hình lớn hiển thị hai chữ kết thúc, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Đèn trong khán phòng một lần nữa sáng lên, thế giới chọt sáng trở lại. Tất cả mọi người trong nháy máy sôi sùng sục.

“Mười tám phút? Tôi không nhìn lầm chứ? Cộng thêm những đề khó phía sau, nhanh như thế đã làm xong rồi?”

“Tôi…tôi còn tưởng rằng chỉ mới bắt đầu không bao lâu chứ. Thật sự là 100 bài? Tại sao tôi có cảm giác đề như nước đổ vậy?”

“Cường giả làm bài khủng bố như vậy sao!”

“Cp của tôi quả nhiên lợi hại quá đi thôi oa oa oa! “

Kết thúc trận thi đấu, Trang Thâm chuẩn bị về chỗ ngồi của mình. Thẩm Văn đi đến nhẹ giọng nói với cậu: “Đến hậu trường tìm anh.”

Bước chân của Trang Thâm chậm lại, những người tham gia có thể quay về ghế ngồi phía trước để có thể so tài với những thí sinh khác một lần nữa. Như vậy có thể phải tham gia thi đấu tiếp.

Nhưng mà cậu chưa từng nghĩ sẽ khiếu chiến thí sinh khác, dù sao thì tốc độ tay của cậu cũng rất nhanh những người khác khó mà phá được. Lưu lại một bài là được, cũng coi như không phụ sự mong chờ của Từ Học Hải.

Trang Thâm suy nghĩ một lát, nhìn người dẫn chương trình còn đang nói. Đi thẳng qua khu vực chờ, rồi đi về phía sau đi vào trong hậu trường.

Trong hậu trường trống rỗng, có chút im ắng lạnh lùng.

Thẩm Văn ngồi trước bàn trang điểm, cổ tay trắng trẻo đặt lên tay vịn ghế.

“Hình như chúng tạ bị người khác chụp trộm, bây giờ cha mẹ anh đều biết anh có bạn trai.” Thẩm Văn mở điện thoại di động ra, mở app đưa đến trước mặt Trang Thâm.

Trang Thâm nhìn thấy rõ, nhìn thấy tấm hình trên điện thoại của Thẩm Văn. Trong hình có một bức ảnh chụp hai người bọn họ được đặt trên bàn.

Nhưng chỉ có thể nhìn được khuôn mặt của Thẩm Văn, đối phương rõ ràng chỉ muốn dựa vào tấm ảnh này để đi tìm chuyện.

Trang Thâm hỏi: “Người nào chụp lén?”

“Không biết.” Thẩm Văn trả lời: “Nhϊếp Bính Tĩnh đưa cho cha mẹ anh, cô ta nói là

nhận được thư từ người khác gửi đến. Nhưng có phải thật hay không thì anh cũng không có cách biết.”

Trang Thâm nghĩ đến cô gái kia liền nhíu mày.

Cậu biết đối phương có du͙© vọиɠ với Thẩm Văn. Nó không chỉ đơn giản là thích mà còn là lợi ích theo đuổi lâu dài.

Thẩm Văn thấy cậu đột nhiên giận đến tái mặt, cười nói: “Không cần quá quan tâm, anh chỉ muốn nói với em môt tiếng. Nếu như cha mẹ anh đột nhiên tìm em, em cũng không cần lo lắng. Bọn họ rất tốt sẽ không làm gì em cả.”

Thẩm Văn cũng không lo lắng cha mẹ sẽ có ý kiến gì với Trang Thâm. Ngược lại là cha anh, người đàn ông ấy tuy là trong nóng ngoài lạnh nhưng cũng là một người chú trọng đến lợi ích kinh doanh.

Người anh thích không chỉ là con trai, mà còn là một người con trai có gia cảnh không được tốt. Không biết cha anh sẽ định ra sao.

Thẩm Văn đứng lên, đến gần cậu nói: “Mẹ anh rất thích em, đến lúc đó em có thể gặp mặt mẹ. Chúng ta chính thức gia mắt.”

“Mẹ anh rất thích em?” Trang Thâm nâng mắt, cảm thấy kỳ lạ.

Thẩm Văn cười: “Trong mắt của mẹ ngoài trừ người đẹp thì chính là người xấu. Em thuộc vế trước, mẹ đương nhiên sẽ thích em.”

Trang Thâm: “…”

Mẹ Thẩm giống y như Thẩm Văn ở cách nhìn người.

Thẩm Văn vừa nói vừa chẫm rãi đi đến gần cậu, Trang Thâm đứng trước bàn trang điểm trong nháy mắt bị anh nhốt chặt.

Đã nhiều lần trải qua đương nhiên biêts anh muốn làm gì, lúc anh đến gần nói: “Bên ngoài vô tình có người đi vào, Văn ca.”

Bị cậu gọi một tiếng như vậy, hầu kết Thẩm Văn khẽ giật động tác đến gần cũng nhanh hơn.

“Vốn dĩ là yêu đương bí mật không phải như vậy rất đúng lúc sao?” Thẩm Văn rũ mắt, sự sâu sắc trong mắt lại như mang theo ý cười: “Thật sự thú vị.”

Sau một phút, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói.

Hai người sững sốt, phản ứng đầu tiên của Thẩm Văn là lôi kéo tay Trang Thâm hướng sang bên kia.

Chờ đến khi dừng lại, Trang Thâm đã đứng trong không gian chật hẹp của phòng thay đồ.

Đứng xa nhau là được, tại sao lại phải trốn?

Bên ngoài, hai người kia nói chuyện: “Cậu có xem tác phẩm gần nhất trong chuyên mục người mới không? Bút dah của người đó là ẩn danh, người này rất giỏi nha!”

“Tớ xem, chắc là một vị đại lão! Kỹ thuật giỏi thật!”

“Bên trong phòng hóa trang tại sao không tắt đèn? Tớ nhớ trước khi đóng…”

“Chắc có người về, hiện tại tắt đi!”

“Két” một tiếng.

Trang Thâm mở mắt trừng trừng nhìn khoảng cách biến thành màu đen trong không gian thay đồ, người bên ngoài cũng đã đóng cửa rời đi.