Người ngồi trên xe vốn muốn đưa tay kéo kính bảo hộ trước mặt lên, nghe cậu nói liền dừng động tác lại một chút. Khẽ cười nhẹ một tiếng.
Trang Thâm cảm thấy tiếng cười kia hình như có chút quen tai.
Những ngón tay thon dài, sạch sẽ đặt trên mũi bảo hiểm màu đen, đem ánh sáng lạnh lẽo làm nổi bật lên.
Trang Thâm cau mày, cậu không muốn nói chuyện với tên thần kinh muốn khoe của này.
Tên mắc bệnh thần kinh nào đó, kéo kính mũi lên, lộ ra đôi mắt hẹp dài, ánh mắt mang theo chút ý cười. Sự lười biếng bình thường đã biến mất, nhìn vào tựa hồ tràn đầy sức sống.
” Hung dữ như vậy? “
Người ngồi trên xe là Thẩm Văn!
Trang Thâm không cảm xúc liếc anh một cái, không lên tiếng quay đầu tiếp tục đi về phía trước!
Phía sau truyền đến thanh âm lười biếng của anh: ” Cửa sau quá xa, đi bộ ít nhất nửa giờ mới có trạm xe buýt. Cậu đi được sao?
Trang Thâm liếc nhìn phần chỉ đường trên màn hình di động, phía trên nói phải đi mất mười hai phút mới có thể đi ra trên trạm xe chạy.
Cậu cũng không dừng lại, phía sau truyền đến tiếng nổ của động cơ xe, vượt lên dừng ở trước mặt cậu.
Thẩm Văn chân dài chống xe, gỡ mũ bảo hiểm xuống, nghiêng đầu nói: ” Tôi đưa cậu đến chỗ trạm xe, có đi hay không?”
Trang Thâm suy tư một lát, không muốn tiếp nhận ý tốt của hắn.
Nhưng đối phương, dừng trước mặt cậu không biết bao nhiêu lần. Nếu như từ chối thì không tốt lắm. Hơn nữa, chuyến xe của cậu vẫn chưa có người nào nhận.
Cậu chuyển mắt nhìn lên xe của Thẩm Văn, nhìn chằm chằm chừng năm giây, mới gật đầu nói: ” Cảm ơn! “
Thẩm Văn đem mũi bảo hiểm của mình, đội lên cho cậu. Không để cậu từ chối, mạnh mẽ cài quai lại.
Trang Thâm đưa tay sờ bên ngoài mũ bảo hiểm: ” Anh không cần? “
” Mấy phút, không sao đâu! ” Thẩm Văn nghiêng đầu nói: ” Lên đây! “
Trang Thâm ngồi lên phía sau anh mới phát hiện. Yên xe khá trơn lại, không có thứ gì để cậu bám vào để không bị rơi xuống. Cho nên nếu muốn giữ được thăng bằng cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất là ôm lấy eo Thẩm Văn.
Cậu hiện tại muốn nhảy xuống xe!
Nhưng cậu đã đồng ý, mũ cũng đã đội. Cậu không thể đổi ý.
” Tay đâu? ” – Thẩm Văn thấy cậu bất động nửa ngày, quay mặt lại hỏi. Cậu có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của anh. Sắc nét và mịn màng.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, ánh sáng hoàng hôn chiếu xuống thoạt nhìn ấm áp. Thanh âm của anh trầm ấm mang theo chút không nghiêm túc đùa giỡn nói: ” Cậu sợ tôi à? “
Trang Thâm nghe vậy, chỉ có thể đưa tay ôm lấy hông anh.
Nam sinh chăm chỉ tập luyện, qua một lớp áo mỏng manh cậu có thể sờ được cơ bụng của anh. Cảm giác còn rất tốt.
” Được rồi! Mình đi thôi! “- Trang Thâm nửa thân trên thẳng tắp, không tiếp xúc với da thịt Thẩm Văn, nhưng hai tay còn phải ôm lấy eo anh.