Chương 9: Khóc Xong Chưa?

Editor: Xí Muội

———

Mái tóc ướt nhẹp dính vào trán, chiếc áo khoác màu xám của cô cũng dính đầy máu từ mu bàn tay anh.

Cô nắm chặt tay áo anh đến nỗi những đầu ngón tay trắng bệch, sự sợ hãi bị đè nén sâu trong con ngươi đen kịt, cơ thể không ngừng run rẩy.

Tựa như cây dành dành bị mưa lớn quật ngã, đẹp đến mức vừa thuần khiết vừa mong manh.

Diêm Diệu dứt khoát nhét người ngồi vào ghế phụ.

“Buông tay.”

Vừa dứt lời, Thời Nguyện liền buông lỏng ống tay áo đang nắm ra.

Khoảnh khắc đóng cửa xe lại, Diêm Diệu nhìn thấy Thời Nguyện cuộn tròn lại thành một đoàn ở chỗ ngồi.

Anh đứng dưới cơn mưa lấy hộp thuốc giảm đau từ trong túi quần ra, ngửa đầu nuốt xuống hai viên. Đau đớn lan tràn khắp tứ chi, cổ họng và l*иg ngực nồng nặc mùi vị rỉ sắt, Diêm Diệu đưa đầu lưỡi chạm vào hàm dưới, không ngờ bên môi lại có một chút ngọt ngào, chính là dư vị từ đầu mẩu thuốc lá lúc nãy lưu lại.

Cơn mưa lạnh băng và cô gái trong xe khiến ý thức mơ hồ của anh trở nên thanh tỉnh hơn.

Thời Nguyện đã lấy tai nghe bluetooth từ trong túi xách ra, tay cô run rẩy không thể khống chế được.

Tiếng sấm đùng đoàng và từng đạo tia chớp liên tục xé toạc bầu trời khiến cô không thở nổi.

Chiếc xe bắt đầu chạy chầm chậm. Thời Nguyện tựa trán vào kính xe, nhắm chặt mắt lại, tiếng nhạc bên tai át đi tiếng sấm sét. Những ký ức ác mộng tràn vào tâm trí cô.

Gần mười phút, cả hai người đều không mở miệng.

Diêm Diệu đạp phanh, nghiêng đầu nhìn cô.

Vài giây sau, anh vươn tay kéo người ôm vào trong lòng.

Thời Nguyện run rẩy kịch liệt, vùi mặt vào l*иg ngực người đàn ông, cảm nhận hơi ấm từ anh.

Qua hồi lâu, Diêm Diệu dùng đầu ngón tay bóp cằm Thời Nguyện, bắt cô phải ngước lên.

“Khóc xong chưa?”

Thời Nguyện đỏ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, từ trong con ngươi đen láy sâu thẳm của anh cô thấy được hình ảnh chật vật đến cực điểm của chính mình.

Diêm Diệu giơ tay rút mấy tờ giấy: “Lau đi.”

Thời Nguyện nhận lấy, ngại ngùng lui ra khỏi vòng tay của anh. Lau mặt vài cái qua loa, cô mím môi báo địa chỉ, kết thúc lộ trình không có mục tiêu vừa rồi.

Thời Nguyện buộc bản thân phải để đầu óc trống rỗng, không nghĩ đến những ký ức kia nữa, nhưng vừa nghĩ đến cái ôm mãnh liệt vừa rồi, tim cô gần như lỡ một nhịp.

Tâm tình của cô đã dịu đi rất nhiều, bên trong xe im lặng, nhìn ngoài trời mưa to, Thời Nguyện lại châm thêm một điếu thuốc nữa.

Kẹp điếu thuốc đang cháy dở giữa đầu ngón tay, Thời Nguyện không nhìn Diêm Diệu mà chỉ khàn giọng hỏi: “Muốn không?”

Diêm Diệu nắm cổ tay cô kéo đến bên môi của mình, cắn lấy mẩu thuốc lá.

Thời Nguyện liếc mắt nhìn anh.

Hầu kết của người đàn ông khẽ nhúc nhích, im lặng mà nguy hiểm.

Một giây sau, Diêm Diệu buông cổ tay cô ra.

“Rất đẹp.”

Chỉ với hai chữ kỳ quặc này nhưng Thời Nguyện lại lập tức nghe hiểu, anh đang khen ngợi hình xăm hồ điệp trên cổ tay cô.

Tới nơi, chiếc xe được đỗ quy củ vào đúng vị trí. Thời Nguyện tháo dây an toàn, trên điện thoại hết tin nhắn này đến tin nhắn khác gửi đến.

Diêm Diệu còn chưa rút chìa khóa xe thì cửa tài xế đã được mở ra.

“Có nơi nào để đi không?”

Giọng nói khản đặc của Thời Nguyện nhanh chóng bị gió thổi bay đi.

Cơn gió lạnh thấu xương như dao cứa vào mặt, gây đau nhức.

------

Trong nhà ngăn cách mưa to cùng gió buốt bên ngoài, hơi ấm bao trùm khắp cơ thể.

Thời Nguyện mặc bộ đồ ngủ mềm mại, ôm Strive vào trong lòng vuốt ve trấn an. Bởi vì có người lạ ở trong nhà nên Strive đặc biệt cảnh giác, hễ có một tiếng động nhỏ liền sẽ chạy đến cửa phòng, sau đó lẳng lặng đứng ở đó vài phút.

Ngày hôm sau, Thời Nguyện bị Strive đánh thức.

Cô mở to mắt, xoa xoa đầu Strive, cầm chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin gọi cho Quản Tịch Duyệt.

Quản Tịch Duyệt mắng Thời Nguyện nửa tiếng mới cúp máy.

Kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài là bầu trời đầy mây. Thời Nguyện mở cửa phòng đi ra ngoài, không ngờ lại không thấy ai.

Nghĩ đến đêm qua, Thời Nguyện xoa xoa thái dương.

Nhìn quanh phòng khách một vòng, cô không biết Diêm Diệu rời đi lúc nào, có thể là sau khi tạnh mưa vào ban đêm, cũng có thể là vào sáng sớm.