Editor: Xí Muội
———
Tới trước cửa lớp học, Thời Nguyện khựng lại vài giây.
Cả phòng đã ngồi đầy học sinh, có người ở dãy thứ tư giơ tay lên gọi tên cô.
Thời Nguyện đi đến ngồi xuống vị trí bạn cùng phòng chuyên môn dành chỗ cho cô, Thư Xán ngồi cách cô một người, đang cúi đầu viết lách.
Nữ sinh mặc áo khoác dài màu nâu nhạt, kiểu dáng cực kỳ đơn giản nhưng khoác lên người lại đặc biệt xinh đẹp, giống như người mẫu mặc trang phục mùa đông trong tạp chí.
Lâm Thi Lạc từ trong túi vải lấy ra một quả táo đưa cho Thời Nguyện: “Bị cảm mạo có khá hơn chút nào chưa, nhìn khí sắc của cậu không được tốt lắm.”
Thời Nguyện nhận táo, khuôn mặt nhu hoà: “Đã tốt hơn rồi, cảm ơn nhé.”
Lâm Thi Lạc phất tay: “Khách sáo cái gì.”
Nói xong câu đó Lâm Thi Lạc lại nhìn Thời Nguyện thêm mấy lần, cảm thấy khí chất của Thời Nguyện có chút thay đổi, chỉ là cảm giác này hơi trừu tượng, cũng không biết diễn tả làm sao, tổng quan thì cảm thấy Thời Nguyện xinh đẹp hơn trước.
Bởi vì Thư Xán và Thời Nguyện, trong phòng học không ít người vô tình hay cố ý dừng ánh mắt ở dãy ghế này.
Một là giáo hoa, một là hệ hoa.
Xinh đẹp liền ngắm nhìn.
Lâm Thi Lạc ưỡn lưng, tận lực khiến hình thái của bản thân tốt hơn một chút.
Giá trị nhan sắc của hai người bên cạnh quá cao, liên tục bị chú ý, cho dù không phải đang nhìn mình cũng cảm thấy rất áp lực.
———
Phương Lễ lặng lẽ đi vào từ cửa sau.
Giáo sư đang ở trên bục giảng điểm danh ngẫu nhiên.
Phương Lễ gác cằm lên trên bàn, lấy di động nhắn tin cho Thời Nguyện. Đợi mấy phút, hắn thấy Thời Nguyện vẫn nghe giảng cực kỳ chăm chú nên không nhắn tin quấy rầy cô nữa.
Bạn cùng phòng ngồi kế bên huých khuỷu tay hắn: “Tiểu Lễ, ánh mắt của cậu vẫn luôn dính vào trên người hệ hoa, sao nào, nhanh như vậy đã tìm được đối tượng?”
Phương Lễ nghe lời này liền lạnh mặt: “Cậu có chuyện gì?”
Nam sinh giở giọng chanh chua: “Anh em quan tâm cậu thôi.”
Phương Lễ cười lạnh: “Cậu quản bản thân mình trước đi.”
Nam sinh còn muốn nói tiếp thì bị một nam sinh khác kéo một cái.
Tiết học rất nhanh qua đi, Thời Nguyện rất quý trọng thời gian lên lớp nên không có buôn dưa như những học sinh khác.
Chuông tan học vang lên, giảng viên cũng không dạy lố giờ, dứt khoát nói câu tan học.
Lâm Thi Lạc hỏi Thời Nguyện: “Muốn cùng nhau đi tới căn tin ăn trưa không?”
Thư Xán đã cất sách vở vào túi, nghe vậy liền liếc mắt nhìn Thời Nguyện một cái. Thời Nguyện nhìn nhìn Thư Xán, thấy cô ấy không ngại nên cũng nhẹ gật đầu.
Ở trong sách, hình tượng của Thư Xán được thiết lập là mỹ nhân lạnh lùng, bởi vì hoàn cảnh thời thơ ấu khiến cô ấy đối với ai cũng đều rất xa cách, sẽ không biểu hiện hỉ nộ ái ố ở trên mặt, luôn giữ một cảm xúc ổn định, là nữ sinh xinh đẹp lại biết phấn đấu.
Thời Nguyện không phải nguyên thân, sẽ không ôm địch ý khó hiểu đối với Thư Xán, ngược lại cô rất thưởng thức nhan sắc của cô ấy.
Thư Xán nhìn thì băng giá, kỳ thật là một cô gái ấm áp lương thiện.
Lâm Thi Lạc đã bắt đầu rối rắm không biết buổi trưa nên ăn cái gì.
Phương Lễ xoa xoa bụng, cuối cùng cũng không còn đau. Hắn từ cửa sau ra khỏi phòng học trước một bước, đang ở hành lang chờ Thời Nguyện.
Nhìn thấy Thời Nguyện đi ra, trên mặt hắn treo nụ cười: “Thời Nguyện, buổi sáng cảm ơn cậu, tôi mời các cậu ăn cơm.”
Nghe giọng điệu của Phương Lễ thân thiết như vậy, Thời Nguyện nghĩ nghĩ nguyên thân hẳn là có quan hệ với nam sinh này.
“Chỉ là tiện tay thôi, tôi và bạn cùng phòng đã hẹn nhau tới căn tin ăn rồi.”
Lâm Thi Lạc cong cong đôi mắt, có thiện cảm với Thời Nguyện nhiều hơn.
Trực giác của con gái đều rất chuẩn, Lâm Thi Lạc biết rằng Thời Nguyện không thích Thư Xán. Trước đó mấy lần, Lâm Thi Lạc cũng rủ Thời Nguyện đi ăn chung nhưng lần nào Thời Nguyện cũng nhẹ nhàng từ chối, Lâm Thi Lạc cũng không nghĩ nhiều.
Phương Lễ đuổi theo: “Tôi cũng tới căn tin.”
Nam sinh cười tủm tỉm, dưới mắt phải có một nốt ruồi, quanh thân tản ra cảm giác hoạt bát của thiếu niên, rất hiền hoà cũng rất dễ thân cận, không phải quá đẹp trai nhưng lại ưa nhìn.
Thời Nguyện nhớ tới chìa khoá xe, hỏi; “Cậu lấy chìa khoá chưa?”
Phương Lễ ngạc nhiên: “Không phải chìa khoá ở chỗ cậu sao?”
Thời Nguyện nghĩ đến nam sinh ân cần lúc buổi sáng kia, lại nhìn dáng vẻ mờ mịt của Phương Lễ, hậu tri hậu giác mới biết mình bị lừa.
Lâm Thi Lạc nghe hai người nói chuyện, lúc xuống lầu kéo tay Thư Xán.
Thời Nguyện vừa đi xuống vừa nhớ lại gương mặt của nam sinh kia.
Nghe Thời Nguyện miêu tả, Phương Lễ cắn răng: “Chắc chắn là cái tên Cận Quân thiếu đạo đức đó lại bày trò.”
Tuỳ tiện đưa chìa khoá cho người khác, cô phải có trách nhiệm. Nghe giọng điệu của Phương Lễ, không khó nhận thấy được hắn và Cận Quân có ân oán.
Thời Nguyện sờ sờ mũi: “Thật sự ngại quá, tôi cùng cậu đi lấy lại chìa khoá.”
Ánh mắt Phương Lễ sáng rực lên, cảm xúc mệt mỏi lập tức tan biến. Thời Nguyện cùng đi lấy chìa khoá với hắn, hắn sẽ không thấy sợ nữa.
Phương Lễ ở trên điện thoại ấn phím, qua hơn mười giây liền nhận được tin tức.
“Cận Quân đang trên đường tới căn tin, thật đúng lúc.”
Lâm Thi Lạc khoác tay Thư Xán, có chút mong chờ nhỏ giọng nói: “Có thể gặp được Kỳ Tụng không nhỉ?”
Lâm Thi Lạc rất thích ngắm soái ca, chàng trai đẹp như thế không có cô gái nào chống cự nổi.
Nhìn thấy soái ca, tâm tình có thể tốt cả một ngày.
Cận Quân thì mọi người cũng không xa lạ gì, bởi vì hắn là bạn cùng phòng của Kỳ Tụng, mỗi lần nhắc tới Kỳ Tụng thì cũng sẽ nhắc tới nam sinh bên cạnh hắn.
Thư Xán lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết, trong lòng lại không kìm được nghĩ đến gương mặt kia.
———
Trong căn tin, Cận Quân nhìn thịt kho tàu trong khay ít đến đáng thương, cạn lời mấy giây: “Dì căn tin cũng thật không tử tế.”
Đồ ăn trong khay của Kỳ Tụng và Diêm Diệu nhìn mắt thường cũng có thể thấy được hơn hắn rất nhiều.
Quả nhiên, có nhan sắc là có tất cả.
Dì không thấy được ánh mắt chân thành và mong chờ như vậy của hắn sao, tức quá.
Phương Lễ lia mắt nhìn đám người liền thấy được Cận Quân, Thời Nguyện theo Phương Lễ đi qua.
Cận Quân ngậm chân gà, một bên quai hàm phồng lên.
Kỳ Tụng không có khẩu vị, tuỳ tiện ăn mấy miếng: “Buổi chiều còn muốn đi ra ngoài sao?”
Diêm Diệu không ngẩng đầu, dùng đôi đũa gắp miếng thịt: “Đã hẹn với người ta rồi.”
Cận Quân vừa ăn vừa thở dài: “Ba ngày nay cậu đều thức khuya đó.”
Diêm Diệu ăn cơm rất nhanh, và vài cái liền giải quyết xong khay cơm.
“Vấn đề không lớn, đi trước đây.”
Kỳ Tụng đứng dậy: “Tôi về ký túc xá đây.”
Cận Quân nhanh chóng nuốt miếng thịt xuống, lại vội vàng múc thêm một muỗng cơm cho vào miệng.
Khoảng khắc Thời Nguyện nhìn thấy Kỳ Tụng, bước chân liền dừng lại một chút.
Cổ họng có chút ngứa, cô ho nhẹ hai tiếng.
Thư Xán và Lâm Thi Lạc đã đi xếp hàng lấy cơm.
Thư Xán dời ánh mắt từ trên người Kỳ Tụng đi, Lâm Thi Lạc thì hưng phấn níu chặt áo Thư Xán, sắc mặt vui vẻ.
Kỳ Tụng liếc mắt nhìn nữ sinh bị mọi người vây quanh. Từ tầm mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy nữ sinh xa cách cự tuyệt nam sinh phía trước đang muốn giúp đỡ lấy cơm.
Qua vài giây, Kỳ Tụng tỏ vẻ không chút để ý thu hồi ánh mắt.
Phương Lễ cất bước dẫn theo Thời Nguyện đi về phía trước.
Thời Nguyện không muốn xuất hiện ở trước mặt Kỳ Tụng, hơn nữa Thư Xán cũng có mặt ở đây. Bình thường vào những tình huống như này, pháo hôi sẽ luôn có một ít tác dụng thúc đẩy nội dung cốt truyện.
Tên Cận Quân cũng là sau khi Phương Lễ nói ra thì cô mới ý thức được người này là bạn cùng phòng của Kỳ Tụng.
Cận Quân đã chú ý tới Phương Lễ và Thời Nguyện, hắn quăng ra một ánh mắt khıêυ khí©h về phía Phương Lễ.
Phương Lễ đi vài bước tới trước mặt Cận Quân, Thời Nguyện cũng cất bước đi qua.
Kỳ Tụng nhìn thấy Thời Nguyện và Phương Lễ đứng ở trước mặt, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Phương Lễ xoè tay: “Chìa khoá.”
Cận Quân lạnh mặt: “Xin lỗi.”
Không khí lập tức giương cung bạt kiếm.
Diêm Diệu bị chắn đường, anh nhìn về phía Thời Nguyện. Thời Nguyện dịch qua một bên nhường đường, Diêm Diệu lại không nhúc nhích.
Kỳ Tụng nhìn Thời Nguyện, khoé miệng nhếch lên: “Hết bệnh rồi?”
Thời Nguyện nghe thấy lời hỏi thăm không mặn không nhạt này thì chỉ gật đầu một cái. Kỳ Tụng thấy phản ứng này của cô liền cười như không cười, đáy mắt lại mang theo hàn ý.
Phương Lễ và Cận Quân còn đang giằng co.
Thời Nguyện chú ý tới xung quanh có học sinh giơ điện thoại lên quay hình bọn họ, cô nhấp môi dưới.
Diêm Diệu và Kỳ Tụng mang đến cảm giác áp bách khiến Phương Lễ như bị miểu sát*.
(Miểu sát: gϊếŧ chết kẻ địch trong nháy mắt chỉ với một chiêu)
Thời Nguyện có thể cảm giác được Phương Lễ đang đứng ở thế yếu, đã giằng co hơn mười giây.
Thời Nguyện nghiêm túc nhìn về phía Cận Quân: “Thật xin lỗi, có thể trả chìa khoá lại được không?”
Cận Quân như bị điểm huyệt, giọng nói lạnh lẽo: “Không thể.”
Gương mặt Kỳ Tụng lạnh như băng liếc nhìn cô một cái.
Thời Nguyện không biết giữa bọn họ xảy ra tranh cãi gì, cô rất hối hận hôm nay đã đưa chìa khoá cho người khác.
Phương Lễ căm tức nhìn Cận Quân: “Có gì thì nhắm vào tôi này, hung dữ với Thời Nguyện làm gì?”
Cổ họng truyền tới một trận ngứa ngáy, Thời Nguyện nghiêng đầu ho khan, sắc mặt vốn đã tái nhợt, giờ ho khan kịch liệt lại trắng thêm mấy phần.
Kỳ Tụng nhìn Thời Nguyện đổ bệnh, giọng nói cực kỳ nhạt, mang theo vài phần phiền chán: “Cậu không biết chuyện của hai người bọn họ sao?”
Thời Nguyện cố gắng kìm lại cơn ngứa ở yết hầu, nhìn lại Kỳ Tụng. Giọng điệu của Kỳ Tụng khiến Thời Nguyện ý thức được nguyên thân chắc là biết được ân oán giữa Phương Lễ và Cận Quân, ân oán đó hình như còn không nhỏ.
Cô đưa chìa khoá xe của Phương Lễ cho Cận Quân, theo như những lời này của Kỳ Tụng giống như là cô làm vậy là có mục đích vậy. Tựa như cô đã sắp đặt tốt mọi chuyện.
Không phải Thời Nguyện không tức giận, nhưng thấy dáng vẻ của Phương Lễ, cô phát hiện Phương Lễ đúng là đang đuối lý.
Phương Lễ biết Thời Nguyện thích Kỳ Tụng, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô mà Kỳ Tụng thì lại tỏ vẻ chán ghét, khiến hắn nhíu mày càng chặt hơn.
Ánh mắt Diêm Diệu thẳng tắp nhìn về phía Thời Nguyện, lạnh băng giống như nhìn vật chết.
Thời Nguyện ngẩng đầu, không nhìn Diêm Diệu và Kỳ Tụng, cô vươn tay đến trước mặt Cận Quân: “Chìa khoá.”
Cận Quân nhìn Thời Nguyện, cảm xúc đã dịu xuống, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân như này rất không thú vị.
Kỳ Tụng không có kiên nhẫn: “Đưa cho cô ấy.”
Cận Quân không hề nhiều lời, từ trong túi lấy chìa khoá xe ra ném vô tay Thời Nguyện, toàn bộ quá trình không thấy cô liếc mắt một cái.
Ba người rời đi, để lại cho Phương Lễ và Thời Nguyện bóng lưng lạnh lùng.
Thời Nguyện đưa chiếc chìa khoá cho Phương Lễ.
Phương Lễ chắp tay cúi đầu xuống: “Thật xin lỗi.”
Thời Nguyện từ trong túi xách lấy ra viên kẹo nhuận giọng, xé vỏ bọc cho vào miệng: “Cũng tại tôi gây ra.”
Nếu cô thận trọng hơn, không tuỳ ý đưa chìa khoá xe cho người khác thì cô đã không đẩy bản thân mình vào tình cảnh xấu hổ như hiện giờ.
Nói xong Thời Nguyện đi xếp hàng mua bún.
Cô đói bụng rồi.
Tiếng nghị luận thỉnh thoảng truyền đến bên tai, Thời Nguyện vẫn yên tĩnh đứng chờ.
Lâm Thi Lạc chứng kiến toàn bộ quá trình, có chút bận tâm nhìn Thời Nguyện.
Ở trường học ai chẳng biết Thời Nguyện thích Kỳ Tụng.
Vừa rồi dáng vẻ phiền chán của Kỳ Tụng ai ở đây cũng đều cảm nhận được, nếu đổi thành bản thân bị người mình thích đối xử như vậy trước mặt người khác, ai cũng sẽ không chịu nổi.
Thư Xán giương mắt nhìn Thời Nguyện.
Nữ sinh lặng lẽ đứng ở cuối hàng ngũ, mang theo vài phần cảm giác lẻ loi, áo khoác màu xám tro rộng rãi, mặc chiếc quần đen dài, chỉ lộ ra một nửa cẳng chân, trông càng thêm nhỏ nhắn gầy yếu.
Thời Nguyện gọi một phần bún gạo, Phương Lễ theo phía sau cũng gọi một phần.
Thời Nguyện cầm số thứ tự tìm bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Tin nhắn gửi tới liên tục, đều là bạn bè ở trường của nguyên thân. Tất cả đều hỏi có phải cô cãi nhau với Kỳ Tụng hay không.
Tốc độ lan truyền tin đồn quá nhanh.
Bát bún bốc khói nghi ngút. Phương Lễ không có tư vị ăn uống.
Thời Nguyện bỏ hai muỗng sa tế vào.
Phương Lễ ngước mắt nhìn Thời Nguyện: “Chuyện này nên trách tôi.”
Thời Nguyện vén tóc rũ ở gò má lên: “Muốn ăn sa tế không?”
Phương Lễ cầm bát dịch tới.
“Có phải ăn ngon hơn không?”
Phương Lễ nhếch miệng cười: “Ngon hơn.”