Editor: Xí Muội
———
Cánh cửa đóng sầm lại cắt đứt ánh sáng từ phòng khách.
Bên trong căn phòng mờ tối, hơi thở ấm áp của chàng trai phả vào cổ, Thư Xán phối hợp ôm lấy cổ hắn.
Kỳ Tụng nghiêng đầu, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Đã lần thứ mấy rồi mà còn khẩn trương như vậy?”
Hô hấp quấn quanh, tiến vào mũi nhau.
Thư Xán nhắm mắt lại, Kỳ Tụng cúi đầu hôn lên hàng mi run rẩy của thiếu nữ một cái.
Cảm giác ấm áp xuyên qua lớp áo, Thư Xán không khỏi nghĩ về đêm đó.
Từng tiếng gọi “A Li” của người đàn ông khiến khoé miệng cô cong lên một sự giễu cợt.
Kỳ Tụng đã quen, hắn không còn an ủi mà hôn lên môi cô.
“Trả lời tôi.”
Thư Xán buộc phải mở mắt, ánh đèn sáng chói khiến mắt cô đau nhức.
Hai bóng người chồng lên nhau, Kỳ Tụng cúi người cắn thật mạnh xương quai xanh mỏng manh của cô, cố ý để lại vết tích.
Trái tim Thư Xán chìm xuống, run rẩy giơ tay lên: “Đừng…”
Kỳ Tụng thì thầm vào tai cô: “Sợ cái gì?”
Thư Xán nhìn dục niệm mãnh liệt trong mắt Kỳ Tụng, dư quang liếc thấy dấu răng ở hầu kết hắn, trái tim bỗng nhiên như bị người siết chặt.
Hầu kết Kỳ Tụng lăn tròn, hắn cười nguy hiểm: “Em nghĩ chỉ em có thể cắn tôi sao?”
Cánh cửa thuỷ tinh phản chiếu bóng người đan xen vào nhau…
———
Cửa sổ phòng ngủ bị mở ra, cuốn đi một ít mùi hương mập mờ.
Kỳ Tụng vừa mới tắm xong, mái tóc còn ướt sũng, rũ xuống ở trước mặt.
Hắn tựa vào bên cửa sổ hóng gió, bộ dạng lười nhác, ngắm nhìn Thư Xán đang quấn chặt chăn nằm trên giường, người trên giường giống như đã ngủ, hô hấp vô cùng nhẹ nhàng.
Một hồi lâu, hắn cười nhẹ: “Đừng giả vờ ngủ nữa.”
Thư Xán mở to đôi mắt ẩm ướt, cắn môi rồi nhắm mắt lại một lần nữa.
Kỳ Tụng ngồi xổm xuống, lông mi cô gái run rẩy, khiến hắn có chút mềm lòng.
Nghĩ đến cái tên đưa cô đến trường trưa hôm nay, Kỳ Tụng dùng đầu ngón tay ấn vào mắt Thư Xán.
“Đói rồi, dậy đi ăn tối với tôi.”
Thư Xán chống khuỷu tay ra sau lưng, dùng sức ngồi dậy, áo sơ mi rộng thùng thình, Kỳ Tụng không cần liếc nhìn cũng có thể thấy được cảnh xuân.
Mái tóc đen mềm mại xõa tung ở sau vai, nét mặt vốn dĩ lạnh lùng giờ đây lại có chút dịu dàng, khiến cô không còn trông khó gần, trái lại còn như mời gọi người tới bắt nạt.
Thư Xán bình tĩnh ngửa đầu nhìn Kỳ Tụng, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn xoáy vào cô: “Người đàn ông lúc trưa là ai?”
Thư Xán né tránh ánh mắt của hắn: “Không có ai cả.”
Kỳ Tụng cười lạnh: “Em là người của tôi, tôi không thích đồ vật của mình bị ngấp nghé.”
Thư Xán mím môi, cụp mắt xuống: “Anh hiểu lầm rồi.”
Kỳ Tụng nắm lấy cổ tay cô: “Thư Xán, đừng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi tôi, khi nào tôi chán sẽ để em đi.”
Thư Xán gật đầu: “Tuỳ anh.”
Hai chữ nói ra rất bình tĩnh khiến Kỳ Tụng giống như đấm một quyền vào lớp bông mềm, hắn ném người trở lại giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ quăng lên người cô.
Thư Xán nghe tiếng đóng cửa, lặng lẽ đứng dậy thay quần áo.
Cơn gió lạnh ngoài cửa sổ quất vào mặt, suy nghĩ của Thư Xán lại quay về mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mối quan hệ của cô và Kỳ Tụng bắt đầu khi bạn gái của Kỳ Tụng bỏ rơi hắn để xuất ngoại.
Mà hắn vì tức giận nên đã tới tìm cô, đề nghị cô làm bạn gái hợp đồng của hắn.
Cô chuyển đến trường trung học Tân Thị vào năm lớp mười một, lúc đó cô chỉ biết tên Kỳ Tụng, cô chỉ biết chàng trai này gia thế tốt, ngoại hình đẹp, học giỏi và có rất nhiều người theo đuổi.
Yên bình vượt qua lớp mười một, bệnh của Tiểu Dã cũng có chút khởi sắc, ngay khi cô nghĩ mình có thể vượt qua năm cuối trung học mà không gặp rắc rối gì thì vợ của người đàn ông kia phát hiện bọn cô đã trở về Tân Thị.
Lúc đó, con gái và con trai của người đàn ông đó cũng đang học cấp hai, sau khi vợ người đàn ông biết chuyện đã cố tình xếp họ cùng một lớp, sự thù địch của hai anh em họ khiến cô không còn lối thoát. Tiểu Dã chỉ có ở lại Tân Thị mới có thể được chữa trị tốt nhất, cô đành cắn răng chịu sự sỉ nhục hết lần này đến lần khác, chịu đựng nhân phẩm của mình bị chà đạp trên mặt đất.
Không ai trong trường biết cô là con ngoài giá thú, nhưng tính bần tiện và nghèo khó là những vết sẹo không thể xoá nhoà trên người cô.
Kỳ Tụng đã giúp đỡ cô một lần, cho cô chút ánh sáng từ địa ngục.
Vì vậy khi Kỳ Tụng đề nghị, cô đã đồng ý mà không hề do dự.
Đó là một giao dịch không đau không ngứa đối với Kỳ Tụng, nhưng lại là một cơn sóng thần đối với cô.
Dưới sự bảo vệ của Kỳ Tụng và danh nghĩa bạn gái của hắn, mấy người kia không còn đến gây rắc rối cho bọn cô nữa.
Cuộc sống dần dần lắng xuống.
Sau khi vào cùng một trường đại học, cô không biết khi nào thoả thuận này sẽ kết thúc, nếu Kỳ Tụng không nhắc đến thì cô cũng sẽ không nói gì.
Đại học năm nhất, Kỳ Tụng rất hiếm khi đến gặp cô, hắn chỉ thỉnh thoảng tới nhà cô khi uống rượu say.
Ngày đó trong cơn say, khi Kỳ Tụng hét lên cái tên đó cô nhận ra bản thân đã sớm luân hãm vào trong cuộc giao dịch này.
Lúc cô đưa ra đề nghị chấm dứt, Kỳ Tụng đồng ý không chút do dự.
Cô nghĩ mình có thể bứt ra mà rời đi, nhưng Kỳ Tụng dường như đã quên mất ngày hôm đó.
Cô thực sự không dám chống lại anh, cô biết rất rõ mình sẽ phải đối mặt với điều gì nếu không có sự che chở của Kỳ Tụng.
Xinh đẹp là chuyện tốt với người khác nhưng lại là thảm họa đối với cô.
Cô muốn học hết đại học, sau khi tốt nghiệp, cô sẽ rời Tân Thị và đưa Tiểu Dã và chú Hồ đến một nơi không ai biết đến, sống một cuộc sống bình yên.
Chờ hồi lâu, Thư Xán cuối cùng cũng đợi được tài xế tới đón.
Cô dùng bàn tay tê cứng lạnh ngắc đè lên dạ dày ẩn ẩn đau, cô muốn quay về xem Tiểu Dã và chú Hồ, nếu có thể ăn một tô hoành thánh chú Hồ gói thì sẽ tốt hơn.
Kỳ Tụng mở cửa, căn phòng một mảnh tối om và tĩnh lặng.
Hắn cụp mắt nhìn túi hoành thánh bốc khói trong tay, một giây sau, bịch hoành thánh bị ném vào thùng rác.