Chương 21: Dư Thừa

Editor: Xí Muội

———

Sáng thứ hai Phương Lễ chở Thời Nguyện đi học, dùng hết sức đạp chân ga nhưng vẫn đến muộn.

Phương Lễ cũng không nóng vội, chậm rãi đi theo Thời Nguyện. Thang máy từ từ đóng lại trước mặt hai người, Phương Lễ thở dài: “Trễ rồi, giáo sư mỹ thuật ghét nhất là học sinh tới muộn. Giáo sư Miêu còn nói nếu như đến trễ mười phút thì không cần tới lớp nữa, chúng ta đã trễ hơn hai mươi phút rồi, tôi thấy hai tiết buổi sáng này có thể bỏ qua.”

Thời Nguyện: “Cậu muốn gì nói đi.”

Phương Lễ: “Chúng ta đến quán cà phê chơi game đi.”

Thời Nguyện cảm nhận được ánh mắt sắc bén đằng sau lưng, cúi đầu nhìn xuống chân mình: “Tôi vẫn muốn lên lớp.”

Giáo sư Miêu nhẹ gật đầu: “Bạn học này nói đúng lắm.”

USB của ông ta bị hỏng nên phải quay lại văn phòng mượn đồng nghiệp, cô trợ giảng đang sắp xếp trong lớp, trên đường về ông lại nghe thấy hai người đang thảo luận về việc đi học muộn, không ngờ học trò của mình lại “nghe lời” như vậy.

Phương Lễ rùng mình: “Miêu, Miêu, giáo sư Miêu”

Trong phòng học, trợ giảng đã phát đề, nhìn học sinh đều rất nghiêm túc. Giáo sư Miêu chỉ vào vị trí còn trống ở hàng đầu tiên: “Bạn học Phương, lần sau không được tái phạm.”

Phương Lễ cúi đầu: ”Dạ”

Vốn cho rằng sau khi giáo sư Miêu ngồi xuống liền sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng câu tiếp theo lại khiến Phương Lễ nghẹn đỏ mặt: “Sách đâu?”

Phương Lễ đang định kéo Thời Nguyện chịu trận theo mình, kết quả Thời Nguyện đã nhanh chóng bày sách ra và tiến vào trạng thái học tập, tốc độ phải nói là siêu thần tốc.

Phương Lễ kéo sách Thời Nguyện qua: “Em gấp quá, rơi mất trên xe rồi ạ.”

Nhìn sắc mặt giáo sư Miêu tối sầm, Phương Lễ giơ ba ngón tay lên thề: “Lần sau em sẽ không tái phạm nữa.”

Suốt hai tiết học, Phương Lễ đều không dám động vào điện thoại. Khi chuông tan học vang lên, Phương Lễ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nghỉ.

“Bạn học Phương ở lại một lát.”

Đây không phải là lần đầu tiên Phương Lễ bị giữ lại một mình, nhưng những học sinh bị giáo sư Miêu giữ lại nhìn chung đều không tốt lắm.

Sau khi trải qua cuộc trò chuyện với giáo sư Miêu, Phương Lễ như được tiếp thêm động lực học tập cả ngày.

Buổi chiều học xong, Phương Lễ như bị tiêm máu gà: “Tôi nghĩ giáo sư Miêu…”

Lâm Thi Lạc nhét quả dâu tây lớn vào trong miệng Phương Lễ: “Hôm nay mỗi một câu cậu đều nhắc tới giáo sư Miêu, xin cậu, đừng nói nữa.”

Thư Xán cất sách, hỏi Thời Nguyện: “Mời cậu uống trà sữa nhé?”

Thời Nguyện gật đầu: “Hai ly.” Nói xong, Thời Nguyện bật cười trước.

Thư Xán cụp mắt, khoé môi nở một nụ cười nhẹ.

Lâm Thi Lạc ngồi xổm xuống xem xét chân của Thời Nguyện: “Quả thật rất sưng. Thấy cậu bị thương như vậy, mình cũng mời cậu một ly trà sữa.”

———

Trong tiệm, Kỳ Tụng nghe Cận Quân vui vẻ kể về việc buổi trưa hôm nay Phương Lễ đã xin lỗi mình như thế nào.

“Các cậu nói xem, tên tiểu tử này không phải bị mất trí rồi chứ?”

Kỳ Tụng thản nhiên nói: “Não cậu ta ngày nào chẳng co giật.”

Phương Lễ cười lạnh: “Nói xấu sau lưng người khác dễ mắc bệnh trĩ đấy.”

Kỳ Tụng dừng lại, bình tĩnh trả lời: “Hình như năm ngoái cậu phải nhập viện vì bệnh trĩ, vậy chắc cậu nói xấu người khác nhiều lắm.”

Khuôn mặt Phương Lễ trướng thành màu gan heo.

Cận Quân và Lâm Thi Lạc đồng thanh hỏi: “Bị trĩ có cảm giác gì?”

Phương Lễ nắm khóa kéo quần áo, nghiến răng nghiến lợi: “Im đi.”

Kỳ Tụng hướng phía Thư Xán cười nhẹ một cái: “Lại đây.”

Bàn tay trong túi áo khoác của Thư Xán từ từ siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.

Lâm Thi Lạc mím môi, nhìn Thư Xán rồi lại nhìn Thời Nguyện.

Ánh mắt của Thời Nguyện rơi vào ba chiếc laptop ở trên bàn, sự chú ý bị thu hút bởi từng dòng code. Sau khi phát hiện xem không hiểu liền thu hồi ánh mắt.

Diêm Diệu ngồi khoanh tay, dáng vẻ lười biếng, hững hờ ngẩng đầu, mí mắt hơi nhướng lên, chạm phải ánh mắt Thời Nguyện trước khi cô kịp quay đi.

Thời Nguyện có mang theo áo khoác của Diêm Diệu, tính sau khi tan học sẽ trả lại cho anh.

Thời Nguyện đột nhiên vỗ vỗ người Phương Lễ, Phương Lễ mờ mịt vài giây, thấy sắc mặt Thời Nguyện tái nhợt mới cảm giác được dưới chân hình như có vật gì đó, cúi đầu nhìn: “Mẹ kiếp, thực xin lỗi, Thời Nguyện…”

Phương Lễ vội vàng kéo ghế ra để Thời Nguyện ngồi xuống.

Phương Lễ cúi đầu: “Tôi đáng chết.”

Thời Nguyện cũng phun ra ba chữ: “Cậu đáng chết.”

Hôm nay cô chỉ đi tất len cùng dép lê, chỗ vừa bị Phương Lễ giẫm lên là ngón chân trái, chính là ngón chân bị tô mì làm bỏng, mụn nước vẫn còn, một cú giẫm này, toàn quân bị diệt.

Kỳ Tụng và Thư Xán đang đi gọi trà sữa, Lâm Thi Lạc há hốc mồm, tay bọn họ, tay bọn họ, đang nắm lấy nhau.

Mình, mình đã nhìn thấy cái gì!

Cận Quân biết chuyện của Kỳ Tụng nhà mình và giáo hoa nên cũng không ngạc nhiên. Hắn lại muốn xem phản ứng của Thời Nguyện hơn. Ăn dưa xem kịch không chê lớn chuyện.

Quả nhiên, Thời Nguyện một mặt bi thương, đôi mắt đỏ hoe.

“Đừng buồn quá…”

Cận Quân còn chưa kịp nói xong thì Thư Xán đã bê hai ly trà sữa đưa cho Thời Nguyện.

Thời Nguyện chớp chớp mi, nước mắt sinh lý chảy dài trên má.

Thư Xán: “Cảm động đến phát khóc luôn à?”

Thời Nguyện lau nước mắt: “Đau quá.”

Phương Lễ vội vàng giơ tay: “Tôi giẫm phải chân của cậu ấy.”

Cận Quân lặng lẽ dùng cùi chỏ đυ.ng vào người Diêm Diệu: “Tu La tràng, Tu La tràng*.”

(Tu La tràng: nơi diễn ra cuộc chiến khốc liệt, người chết ta sống.)

Diêm Diệu lãnh đạm: “Rảnh quá à?”

Thời Nguyện uống trà sữa, lấy tay bịt tai lại, Phương Lễ kéo tay áo Thời Nguyện: “Thật xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, từ giờ trở đi cho đến khi chân cậu lành, tôi đều nghe lệnh của câu, gọi là sẽ đến ngay lập tức.”

Diêm Diệu đang gõ bàn phím liền khựng lại.

Cận Quân nghi hoặc ngẩng đầu: “Diệu Ca, dòng code này có vấn đề gì sao?”

“Dư thừa.”

Cận Quân nhấn giữ phím xóa. Xóa xong liền cho chạy thử, Cận Quân trợn tròn mắt, dòng mã cốt lõi sao lại dư thừa được?”

Kỳ Tụng liếc nhìn Lâm Thi Lạc kề tai nói thầm với Thư Xán, rồi lại quay sang độc miệng với Phương Lễ: “Gọi là sẽ đến?”

Phương Lễ vỗ ngực: "Gọi liền đến!"

“Tình trạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống ngày đó cũng gọi liền đến sao?”

Phương Lễ cứng họng, mấy giây sau, Phương Lễ nhận được video dài hơn một phút Kỳ Tụng gửi tới. Trong video hắn uống say như chết, bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt điện thoại, có người muốn lấy, hắn liền gào lên: “Không được đυ.ng vào điện thoại của lão tử, trong điện thoại di động của lão tử có bí mật.”

Quần áo trên người không còn một mảnh, vậy mà điện thoại vẫn còn trong tay. Phương Lễ nhịn không được khen bản thân, tính cảnh giác này của hắn thật đúng là không tệ.

Kỳ Tụng cười nhạo: “Cậu nợ tôi bữa cơm, ngay hôm nay luôn đi.”

Phương Lễ bạnh quai hàm: “Cậu chọn chỗ đi.”

Kỳ Tụng đá đá Cận Quân: “Muốn ăn cái gì?”

Cận Quân yên lặng bổ sung dòng code, dưới ánh mắt của Diệu Ca lại xoá bỏ. Kỳ Tụng tựa như cứu mạng hắn.

“Ăn đồ nướng, rooftop.”

(Rooftop: sân thượng.)

Kỳ Tụng lành lùng liếc một cái.