Editor: Xí Muội
------
"Sinh nhật chị cậu là khi nào?"
Phương Lễ cười vô hại: "Năm sau, ngày 24 tháng 4."
Thời Nguyện cũng nhận ra điều đó, Phương Lễ chỉ muốn có người đi chơi cùng mình, việc mua quà là thật nhưng chưa cần phải mua ngay.
"Lần trước tôi giúp cậu chọn quà gì?"
"Một chai nước hoa tự chế."
Thời Nguyện nheo mắt lại, cô cho rằng Phương Lễ nhìn ra cái gì đó, đang thử thăm dò xem cô có phải là nguyên thân hay không.
Nhìn đôi mắt trong veo của nam sinh, Thời Nguyện nhẹ giọng nói: "Về thôi."
Phương Lễ thấy Thời Nguyện không còn hứng thú cũng ỉu xìu xuống: "Tôi đi đón em họ cùng với cậu."
"Lấy thân phận gì?"
Phương Lễ vui vẻ: "Gì cũng được, cậu xem."
Thời Nguyện lấy chìa khóa xe ra: "Cậu giúp tôi đón một người, tôi về nhà chuẩn bị một chút."
Phương Lễ hăng hái: "Được, cam đoan đưa người về an toàn."
Thời Nguyện nghĩ nghĩ: "Cậu biết chỗ không?"
Phương Lễ cực kỳ đắc ý: "Tôi đã nói với cậu, trí nhớ của tôi rất tốt, tháng 3 năm ngoái, tôi cùng cậu đi họp phụ huynh cho em họ của cậu..."
Nói đến đây, dưới cái nhìn của Thời Nguyện, Phương Lễ ho khan vài cái: "Đưa cậu đi họp phụ huynh của em họ."
Thời Nguyện không biết em họ của nguyên thân học trường nào, cũng không biết tuổi của nó.
Phương Lễ vừa xem chỉ đường trên di động vừa xác nhận lại với Thời Nguyện: "Trường quốc tế Lai Toa, THCS, lớp 3, Thời Gia Lâm."
Thời Nguyện giơ ngón cái.
------
Về đến nhà, Thời Nguyện nhận được điện thoại của mợ nguyên thân, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nữ trầm tĩnh, trí thức, mềm mại: "An An, đón được Gia Lâm chưa?"
"Còn đang trên đường ạ."
"Hiện giờ đặc biệt kẹt xe, Gia Lâm đang bị cảm, nấu mì trường thọ cho nó bỏ ít dầu và muối thôi nhé, tuần này nó chưa ăn mì, chỉ chờ con nấu mì trường thọ cho nó ăn thôi đó."
Thời Nguyện mở cửa tủ lạnh ra, bên trong vẫn còn một ít nguyên liệu Quản Tịch Duyệt đã chuẩn bị sẵn, đủ làm một tô mì.
Lại dặn dò vài câu, đối phương hiển nhiên đang bận gì đó, vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Thời Nguyện gửi tin nhắn cho Phương Lễ. Phương Lễ trả lời ngay, chụp cho cô bức ảnh của em họ.
Trong tấm hình thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh sẫm, đeo cặp sách, trên mặt treo nụ cười nhẹ, một thiếu niên hiền lành nhu thuận.
Thời Nguyện phóng to khuôn mặt trong ảnh chụp, thầm khen lông mi và đôi mắt thật sự rất đẹp, đường nét trên khuôn mặt cũng rất tuấn tú, chắc chắn là một giáo thảo.
Chờ Phương Lễ đem người mang về thì Thời Nguyện đã nấu mì trường thọ xong.
Phương Lễ khoát tay với Thời Nguyện: "Tôi còn có việc, đi trước."
Dứt lời liền vỗ vỗ vai Thời Gia Lâm: "Gia Lâm, sinh nhật vui vẻ, mạnh khỏe nhé."
Thiếu niên tươi cười, lễ phép lại nhu thuận: "Cảm ơn anh Phương Lễ, tạm biệt anh Phương Lễ."
Thời Nguyện nhìn thiếu niên trước mặt: "Sao không vào đi?"
Đôi mắt chàng trai trẻ vô cùng sáng sủa, như chứa sao trời, cười rộ lên đặc biệt vô hại và trong sáng.
"Chị An An, chị sụt cân rồi."
Nghe giọng điệu quan tâm của thiếu niên, Thời Nguyện sờ sờ hai má của mình: "Có thể là gần đây ăn tương đối ít."
"Chị bị bệnh sao?"
Thời Nguyện nhìn nụ cười rạng rỡ kia, tâm lý phòng bị liền dỡ xuống: "Hết rồi."
Thời Gia Lâm thay giày, đặt cặp sách lên kệ, sau đó vẫy tay gọi Strive: "Strive, mang bóng tới đây."
Trong phòng khách, người và chó chơi đùa với nhau cực kỳ vui vẻ, Thời Nguyện bước ra đột nhiên nghe thấy Strive sủa lên hai tiếng.
Quả bóng bay thẳng tới, Thời Nguyện tránh được nhưng bát mì trong tay lại rơi xuống đất. Nước canh nóng bỏng đổ vào ngón chân, Thời Nguyện kêu lên một tiếng đau đớn.
Dép đi trong nhà của nguyên thân là dép nhung, ngón chân lộ ra bên ngoài bị đỏ ửng một mảng.
Strive ngậm khăn ướt chạy tới, đôi mắt to tràn ngập lo lắng. Thời Gia Lâm rũ mắt xuống, che giấu vẻ đắc ý trong đáy mắt.
Thời Nguyện dùng khăn ướt lau rồi đi chân trần trên sàn. Thời Gia Lâm lấy túi đá trong tủ lạnh ra, ánh mắt đầy áy náy: "Chị An An, em, em xin lỗi..."
Thời Gia Lâm đỡ tay Thời Nguyện vào buồng vệ sinh, sau khi rửa sạch bằng nước lạnh, cơn đau rát cũng dịu bớt.
Đống bừa bộn bên ngoài đã được Thời Gia Lâm dọn dẹp sạch sẽ. Nhìn Thời Gia Lâm ăn sạch sẽ hết mì, nước súp cũng không chừa, nghi hoặc trong lòng Thời Nguyện cuối cùng cũng biến mất.
"Chị An An, sao chị không mặc quần áo em chọn cho chị lần trước?"
Thời Nguyện đang mang tất thì khựng lại, chiếc tất lông dê cọ vào da khiến vết phồng rộp vỡ ra.
Thời Nguyện chỉnh lại quần áo: "Bộ này nhìn không đẹp sao?"
Thời Gia Lâm lắc đầu: "Đẹp, nhưng em muốn chị mặc bộ em chọn hơn."
Thời Nguyện yên lặng nhìn vào mắt thiếu niên, khóe miệng Thời Gia Lâm cong lên: "Em quên mất bộ đó hơi mỏng, thời tiết này không mặc được."
"Phải không?"
Dưới cái nhìn của Thời Nguyện, Thời Gia Lâm hơi cúi đầu: "Là em nhớ nhầm."
Trong lòng Thời Nguyện trầm xuống, cô cụp mắt, cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn châm điếu thuốc.
Những vòng khói chậm rãi phun ra, Thời Nguyện một tay đút túi, từ từ bước đến chỗ thiếu niên: "Em đang muốn kiểm tra cái gì?"
Thời Gia Lâm không tự chủ quét mắt về phía điếu thuốc Thời Nguyện đang cầm trên tay: "Chị An An, tài xế đến rồi."
Một câu tránh nặng tìm nhẹ khiến bầu không khí đột nhiên chìm xuống.
Thời Nguyện mang giày da, ngón chân bị ép đau nhức, cô có thể chắc chắn rằng quả bóng kia là cố ý, Strive đã sủa để nhắc nhở cô.
Thời Gia Lâm ngồi xổm xuống: "Chị An An, chị có muốn thay một đôi giày thoải mái hơn không?"
Thời Nguyện tránh né bàn tay của thiếu niên. Thời Gia Lâm sững sờ tại chỗ một lúc, ngẩng đầu nhìn bóng lưng đã đi ra ngoài, khóe môi nhếch lên.
------
Địa điểm tổ chức gia yến là ở nhã viên Lan Thủy, món ăn Trung Quốc ở đây là ngon nhất, từ khi khai trương đến nay đã vô địch ở Tân Thị, các nhà hàng khác không thể sánh bằng.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Ở trong khoang xe, ánh mắt Thời Gia Lâm dừng ở cần cổ thon dài của Thời Nguyện, khóe miệng gợi lên một vòng cung nguy hiểm.
Một góc đình viện vô cùng nghệ thuật, Thời Nguyện đắm chìm vào trong kiến trúc nơi đây. Đi qua hành lang, người phục vụ dừng chân, khom người: "Thời tiểu thư, Thời thiếu gia, phòng riêng ở phía trước."
Thời Nguyện bước tới đẩy cửa ra, tiếng trò chuyện trong phòng ngừng lại.
"An An, Gia Lâm."
Thời Nguyện mỉm cười lễ độ: "Mợ."
Nhìn sang cô gái trạc tuổi mình đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt Thời Nguyện không đổi chào một tiếng: "Uẩn Nghệ."
Thời Uẩn Nghệ mệt mỏi liếc nhìn Thời Nguyện và Thời Gia Lâm: "Chị An An."
Sau khi ngồi xuống, Lục Quân đang định nói chuyện, chuông điện thoại di động vang lên: "Ba ba vừa mới gặp được ông Thương và chú Kỳ, ở tầng hai nói chuyện phiếm, Gia Lâm, An An còn có Uẩn Nghệ, các con ăn trước, mẹ đi ra ngoài một chút."
Thời Uẩn Nghệ thấy mẹ rời đi, ánh mắt dừng ở món canh nóng hổi trên bàn, sau đó bưng tô canh lên: "Chị An An, trước tiên uống canh cổ vịt cho ấm áp dạ dày."
Thời Nguyện nâng tay ra đón, ngón tay cách tô canh còn có một cm thì Thời Uẩn Nghệ bỗng nhiên rụt tay về.
Chiếc tô sứ rơi xuống thảm vẫn không bể, Thời Nguyện kịp thời thu tay, chỉ có chút nước canh bắn tung tóe lên váy.
Ánh mắt Thời Uẩn Nghệ lạnh lẽo âm trầm, giống như rắn độc, làm cho người ta tắc nghẹn cổ họng.
Thời Gia Lâm chậm rãi gắp một khối bánh ngọt cắn một miếng, đối với một màn trước mặt giống như không nhìn thấy.
Trong phòng yên tĩnh quỷ dị.
"Chị An An, ngại ghê, nóng quá, không cầm chắc."
Thời Nguyện giả vờ không sao, dùng khăn giấy lau váy, trong lòng lại thầm mắng chị em Thời gia đều là kẻ điên.
Một lời không hợp liền thích làm bỏng người khác.
Trong truyện miêu tả Thời Uẩn Nghệ khi còn bé bị thổ phỉ bắt cóc, được cứu vớt trên đường, tai nạn mất chân, tính cách hỉ nộ vô thường, đối với nguyên thân vô cùng xa cách.
Này đâu chỉ là xa cách, rõ ràng là nồng đậm hận ý.