Editor: Xí Muội
------
Nửa đêm, Thời Nguyện đang ngủ say, Strive dùng hết sức cắn chăn kéo xuống.
Thời Nguyện đưa tay xoa xoa đầu Strive: "Đừng nháo..."
Strive nôn nóng không nguôi, Thời Nguyện mở mắt ra, huyết dịch trong người đều đông cứng lại.
Có người vào nhà.
Thời Nguyện nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa.
Trong giây lát, cô mừng vì mình có thói quen khóa cửa phòng khi đi ngủ vào buổi tối.
Lưu Thiểu nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh ở trong phòng, rất yên tĩnh, hình như không có người.
Cô ta cắn môi, liếc nhìn đồ đạc xung quanh nhà. Ánh mắt dừng lại vào món hoành thánh mà bản thân hao hết tâm trí mang đến, lộ ra nụ cười trào phúng.
Có lần Kỳ Tụng nếm qua món hoành thánh này tại ngõ sau trường, lúc ấy Thời Nguyện cũng ở đấy, nghe được Kỳ Tụng nói thích ăn hoành thánh nhà này, từ đó về sau Thời Nguyện liền thường xuyên dẫn Lưu Thiểu tới đó ăn.
Cô ta tưởng mình có thể hiểu được suy nghĩ của Thời Nguyện, nhưng chỉ trong vài ngày, Thời Nguyện dường như đã quên mất mình là người như thế nào, cũng quên rằng mình thích Kỳ Tụng điên đảo ra sao.
Lưu Thểu quen thuộc mở tủ rượu, đầu ngón tay lướt qua từng dãy rượu, cuối cùng dừng lại ở một chai vang đỏ cao cấp.
Khui nắp, Lưu Thiểu ngẩn ra vài giây.
Cô ta đang làm gì vậy?
Trong đầu tựa như có hai con người đánh lộn nhau, một người nói rượu ngon, sau khi uống xong, chủ nhân có thể tận hưởng mọi thứ ở đây giống như lúc trước, một người khác lại bảo cô ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây...
Thời Nguyện nghe thấy âm thanh đổ vỡ của bình rượu, chân tay nhẹ nhàng từ trên giường đứng lên. Cô biết rất rõ người ở bên ngoài không phải là kẻ trộm mà là người quen của nguyên thân, tiểu khu nguyên thân sống cực kỳ an toàn và riêng tư.
Thời Nguyện tận dụng ánh trăng mờ ảo, ngưng thần chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Strive đứng bên chân Thời Nguyện như một chiến binh dũng cảm.
Thời Nguyện bấm vào phần thông tin đăng ký và video giám sát do ban quản lý tòa nhà gửi tới, tấm lưng căng thẳng rốt cuộc cũng hơi thả lỏng.
Là Lưu Thiểu.
Tiếng cửa đóng lại khẽ khàng vang lên, Strive mở to hai mắt như muốn nói: Kẻ xấu đã đi rồi. Thời Nguyện đợi thêm nửa tiếng mới mở cửa bước ra ngoài.
Việc đầu tiên là đổi mật mã và thông báo với ban quản lý tòa nhà, về sau cần xác nhận lại với cô mới được đi vào.
Thời Nguyện nhìn xung quanh phòng khách một vòng. Tiếng bình rượu vỡ vụn giống như chỉ là ảo giác, phòng khách sạch sẽ không dính một hạt bụi nào.
Trên bàn đặt một hộp giữ nhiệt. Thời Nguyện bước tới, cầm lấy tờ giấy ghi chú bên cạnh lên đọc: Mình có đi ngang qua tiệm hoành thánh kia, liền mua đưa tới đây cho cậu.
Cũng do cô sơ ý, không lường trước những nguy hiểm tiềm ẩn xung quanh mình.
Nguyên thân vốn tín nhiệm Lưu Thiểu, cho cô ta biết mật mã nhà, thậm chí còn nhập thông tin cho Lưu Thiểu.
Cô nhận được điện thoại của bảo an mới biết được có việc này.
Thời Nguyện ném hộp giữ nhiệt vào thùng rác, ánh mắt lạnh lùng, hai giờ sáng tới đưa hoành thánh, vẫn là do sự việc diễn ra hôm nay.
Strive ngậm dép lê đưa đến bên chân Thời Nguyện. Thời Nguyện xỏ dép vào, khóe môi hơi cong lên.
"Tiếp tục ngủ đi."
Strive vẫy vẫy đuôi, đi theo vào phòng.
------
Bình minh ló dạng.
Phương Lễ đi bộ từ nhà chị gái đến trước cửa nhà Thời Nguyện.
"Thay ổ khóa à?"
Thời Nguyện khựng lại vài giây, Phương Lễ duỗi eo: "Đi ăn sáng không?"
Thời Nguyện xoay lưng qua: "Ăn rồi."
Đợi người đổi khóa rời đi, Thời Nguyện hất cằm về phía Phương Lễ, ra hiệu hắn cũng có thể rời đi.
Phương Lễ ôm gối mềm: "Buổi chiều có việc gì không?"
Thời Nguyện giương mắt: "Có chuyện gì?"
Phương Lễ thay đổi tư thế nằm xuống: "Tôi muốn mua quà sinh nhật cho chị gái, ánh mắt của cậu tốt nhất, năm ngoái cậu giúp tôi chọn quà chị ấy rất thích."
Thời Nguyện: "Có việc, không đi."
Năm ngoái người giúp chọn quà là nguyên thân, không phải cô.
Phương Lễ lấy chìa khóa từ trong túi áo ra: "Đi thôi đi thôi, xin cậu đó."
Thời Nguyện đón lấy chìa khóa xe, Phương Lễ tỏ vẻ đắc ý: "Tuần trước tôi mới độ lại, đảm bảo cậu thích."
Thời Nguyện ngay lập tức bị thu hút: "Xe ở đâu?"
"Dưới lầu."
Thời Nguyện chớp mắt: "Đi thôi."
Phương Lễ nheo mắt cười.
Một tiếng sau, Thời Nguyện lưu loát dừng xe, một tay cầm mũ bảo hiểm quay lại nhìn Phương Lễ đậu xe ở phía sau. Phương Lễ khịt mũi bước xuống: "Đã nghiền không?" sau đó ho khan kịch liệt.
Thời Nguyện sờ sờ trái tim mình, chỉ cảm thấy nóng rực và vui sướиɠ: "Cưỡi đã."
Xe quá đẹp!
Thời Nguyện vẫn nhớ cảm giác tự do khi lái chiếc xe máy của anh trai bạn mình vào năm lớp mười hai. Từ đó về sau, cô cũng thuê xe để lái, chỉ là những chiếc xe đó đều không thuộc về cô.
Khi đó cô quá nghèo.
Sau khi bước vào trung tâm thương mại, Thời Nguyện mặc kệ Phương Lễ cúi đầu chơi điện thoại, nhanh chóng chọn quà sinh nhật.
Lịch trình buổi chiều quá bận rộn, bữa tiệc gia đình buổi tối khiến cô có chút bất an, cô không muốn liên lạc với người nhà của nguyên thân. Suy cho cùng, Thời Nguyện đích thực không còn nữa.
Phương Lễ bấm vào album ảnh, vuốt vài cái, vừa rồi cậu ta chạy xe ở phía sau, tiện tay chụp bóng lưng Thời Nguyện mấy tấm.
Nhìn nhìn, cảm thấy bản thân mình quá tài năng, trình độ này không đi làm nhϊếp ảnh gia thật là uổng phí, Phương Lễ chọn ba tấm mình ưng nhất rồi đăng lên nhóm bạn bè.
Chờ trò chuyện với bạn bè xong, Thời Nguyện cũng đã chọn được quà cho em họ của nguyên thân.
"Cậu bắt đầu thích chơi Lego từ khi nào vậy?"
"Quà tặng sinh nhật cho em họ."
"Hôm nay sinh nhật em họ của cậu à? Vậy tôi cũng bày tỏ lòng chúc mừng..."
Lời nói bị gián đoạn, Thời Nguyện nghi ngờ ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Thư Xán đứng ở quầy thu ngân.
Phương Lễ đút hai tay trong túi áo khoác: "Thảo nào đội ngũ đợi tính tiền dài như vậy, thì ra là giáo hoa làm việc ở đây."
Thời Nguyện tính toán sơ qua cũng phải chờ ít nhất mười phút, không ít đàn ông, thậm chí có người mua đồ rồi còn quay trở lại cửa hàng một lần nữa để tính tiền. Thời Nguyện và Phương Lễ nhìn thấy đều chậc lưỡi, Thời Nguyện liền chỉ vào quầy thu ngân khác: "Chờ chỗ này đi."
Phương Lễ ngơ ngác đứng ở cuối hàng: "Nghiệp vụ không tốt, tốc độ quá chậm, chúng ta đi đến chỗ giáo hoa kia đi, nói không chừng còn có thể giảm giá cho chúng ta."
Thời Nguyện như có điều suy nghĩ: "Cậu nói xem Kỳ Tụng có xuất hiện ở đây không?"
Phương Lễ cười vui vẻ: "Tôi cứ tưởng cậu đã bỏ cuộc, về điểm này thì Kỳ Tụng không có khả năng tới đây đâu."
Dừng lại vài giây, Phương Lễ tặc lưỡi: "Vậy mà thật sự có."
Người tới bước đi chậm rãi, ánh mắt có vẻ thản nhiên nhưng lại chỉ dừng ở quầy thu ngân của Thư Xán.
Phương Lễ cúi đầu nhìn sắc mặt Thời Nguyện, thấy cô không kích động liền giơ ngón cái cho cô: "Trước đây cậu cứ nhảy vào Kỳ Tụng, tôi cũng không khuyên, hiện giờ cậu có thể suy nghĩ lại, tôi rất vui."
Thời Nguyện ngước mắt nhìn: "Cậu vui cái gì?"
Phương Lễ: "Mừng cậu đã thoát khỏi biển khổ."
Thời Nguyện cong môi: "Tôi tính cố ý tiếp cận."
Phương Lễ: ?