Chương 13: Trốn Không Thoát

Editor: Xí Muội

———

Diêm Diệu.

Thời Nguyện kẹp mẩu thuốc lá giữa ngón tay, đọc thầm hai chữ này trong lòng.

Quần áo trên người ngăn trở cơn gió xâm nhập, Thời Nguyện vùi cằm vào áo khoác, lông mi dài khẽ chớp, mái tóc đen dài như gỗ mun xõa xuống trước vai.

Mái tóc vừa gội tỏa ra hương thơm ngào ngạt, lấn át đi mùi hương trên áo khoác.

Người đàn ông trung niên đang hút thuốc ở đối diện khẽ giật mình vì tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay, hậu tri hậu giác* mới nhận ra rằng bản thân đã nhìn chằm chằm Thời Nguyện hồi lâu.

(Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.)

Thấy ánh mắt lãnh đạm của Thời Nguyện, người đàn ông dụi tắt thuốc lá, giả vờ cúi đầu bấm điện thoại, qua nửa phút liền xoay người quay vào quán lẩu.

Ánh mắt của Thời Nguyện lần nữa trở lại tin nhắn trên điện thoại.

Cô cũng đã đọc qua rất nhiều truyện xuyên sách, không có bàn tay vàng hay hệ thống thì nhân vật xuyên sách nếu thoát ly khỏi cốt truyện hẳn là cũng sẽ không bị trừng phạt hay là vi phạm nội dung.

Mấy ngày nay, cô không thấy có bất kỳ nhắc nhở nào, mọi thứ xung quanh phát triển đều lấy cô làm trung tâm.

Cô cho rằng mình có thể thoát ra, chỉ cần không trêu chọc Kỳ Tụng, không cản trở tình cảm giữa nam nữ chính thì sẽ vạn sự đại cát*, nhưng thực tế lại không như vậy.

(Vạn sự đại cát: Tất cả mọi việc đều thuận lợi, trôi chảy, tốt đẹp.)

Theo những gì cô vừa xác nhận ở tiệm trà sữa, nếu cô không tham gia vào cốt truyện, không thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện, không chủ động liên hệ với các nhân vật cốt lõi trong tiểu thuyết thì trận cảm mạo này chẳng những sẽ không tốt lên, ngược lại sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, vận may của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, luôn luôn xui xẻo.

Trải qua chuyện vừa rồi cô hết sốt còn nhanh hơn so với việc uống thuốc và truyền dịch, hiện giờ nhiệt độ cơ thể đã bình thường lại, các chức năng cũng cực kỳ tốt.

Khẽ khịt mũi, Thời Nguyện lưu số điện thoại của Diêm Diệu.

Nếu trốn không thoát, vật thì không trốn nữa.

Ăn lẩu xong, Thời Nguyện chở Lâm Thi Lạc về trường. Lâm Thi Lạc tháo dây an toàn, xoa bụng: “Cảm ơn các sếp, tạm biệt các sếp.”

Phương Lễ mở hé mắt, vẫy tay như một con mèo thần tài.

Lâm Thi Lạc cố nén cười, dùng khẩu hình nói với Thời Nguyện: Thật thê thảm.

Thời Nguyện cong môi, Lâm Thi Lạc là một cô gái rất hoạt bát, không tính là xinh đẹp nhưng tràn đầy sức sống, ở bên cạnh cô ấy luôn có cảm giác vô cùng thoải mái.

Phương Lễ nhìn Lâm Thi Lạc đi xa, yếu ớt rêи ɾỉ: “Tháng này tôi sẽ không ăn lẩu nữa.”

Hắn đã bị nồi lẩu hạ gục, ăn xong liền bị tiêu chảy.

Phương Lễ dò xét Thời Nguyện, lẩm bẩm: “Có phải áo của Diêm Vương có thể trị cảm không? Tôi muốn thử xem sao.”

Ăn lẩu xong, Thời Nguyện không còn ho nữa, thậm chí giọng nói cũng bình phục. Hiện tại khí sắc không chỉ tốt, mà phải nói là rất tươi tắn.

Thời Nguyện lắc viên kẹo ngậm đưa cho Phương Lễ: “Muốn không?”

Phương Lễ chỉ vào quần áo của Thời Nguyện: “Không cần kẹo ngậm, chỉ muốn áo khoác này thôi.”

Thời Nguyện dùng một tay quay vô lăng nửa vòng: ?

Phương Lễ chợt ngồi thẳng dậy, giơ hai tay lêи đỉиɦ đầu: “Áo khoác nhìn rất đẹp, tôi cảm thấy tôi mà mặc nó khẳng định đẹp hơn cậu ta.”

Thời Nguyện đạp chân ga, liếc nhìn Phương Lễ: “Khoa tâm thần hay phòng khám bệnh sốt?”

Nửa giờ sau, Phương Lễ ôm hai tay nhìn tòa nhà bệnh viện, chờ hắn định thần lại thì chữ G to màu hồng đã biến mất khỏi tầm mắt.

Hắn rụt cổ: Thật con mẹ nó lạnh.

—---

Cách một tầng sương khói màu xanh, Thời Nguyện nhếch khóe môi.

Tránh xa Kỳ Tụng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và vận may của cô, nếu đã như vậy cô liền đi tiếp cận hắn.

Mỗi ngày tạo một chút cảm giác tồn tại, vận may trở lại, thân thể cũng khỏe mạnh, này gần giống như quẹt thẻ đi làm vậy.

Strive yên lặng ở bên cạnh Thời Nguyện xem Tom và Jerry. Thời Nguyện xóa tin nhắn trên điện thoại, ghi lại những điều nguyên thân không thể gạt bỏ vào một cuốn sổ.

Cô đang sống cuộc đời của người khác, nhưng từ ngày cô đến đây thì không còn như vậy nữa.

Ngày mai thứ sáu, cô sẽ đón em họ của nguyên thân tới buổi sinh nhật của nó, bữa tiệc gia đình buổi tối cô nhất định phải có mặt.

Trong nguyên tác, cậu mợ của Thời Nguyện không được miêu tả nhiều, mỗi lần đều là do nhân vật Thời Nguyện giải bày được cậu mợ yêu thương nhiều đến nhường nào.

Liếc nhìn chiếc áo khoác cô cởi ra để trên sô pha, Thời Nguyện lười biếng duỗi eo đứng dậy ném đồ vào trong máy giặt.