Chương 12: Số Lạ

Editor: Xí Muội

------

Thời Nguyện theo phản xạ nhận lấy áo khoác, đầu ngón tay chạm vào chất liệu thô ráp, có cảm giác lạnh lẽo.

Cô ngước mắt nhìn Diêm Diệu, ánh đèn ấm áp trong tiệm chiếu lên người thiếu niên, vẽ ra đường cong vai lưng xinh đẹp.

Mí mắt của Diêm Diệu hơi nhướng lên, giống như câu “Mặc” kia không hề phát ra từ miệng anh.

Lạnh lùng và vô cảm.

Thời Nguyện mặc áo khoác vào, mùi nước giặt thơm tho quanh quẩn ở cánh mũi. Cô hít hít mũi, cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn, khi cúi đầu xuống cô ngửi thấy mùi cà phê đắng ngắt dính trên quần áo.

Diêm Diệu nhìn thấy động tác nhỏ của Thời Nguyện cũng không để ý, vài giây sau lông mày khẽ động.

Thời Nguyện chú ý tới vẻ mặt của anh, do dự kéo khóa, anh không muốn cho cô mặc sao?

Nhìn thấy cảm xúc chợt lóe lên trong mắt cô, Diêm Diệu hơi nhíu mày.

“Đưa cho tôi điếu thuốc trong túi.”

Thời Nguyện lấy điếu thuốc đưa cho Diêm Diệu, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Hai người nhìn nhau, Diêm Diệu cầm điếu thuốc xoay người sang một bên, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Giặt sạch rồi trả lại tôi.”

Thời Nguyện gật đầu.

Cận Quân há hốc miệng không thể tin nổi.

Kỳ Tụng hơi nghiêm mặt, ánh mắt dừng ở trên người Thời Nguyện, rồi lập tức bật cười.

Thấy Diêm Diệu dời đi, Thời Nguyện quay đầu nhìn Phương Lễ và Lâm Thi Lạc, cả hai người đều đang mắt chữ O mồm chữ A.

Lâm Thi Lạc nhéo Phương Lễ một cái, hắn cau mày hít một hơi: “Chị, chị đại à nhẹ một chút, thịt trên người em sắp bị chị vặn rớt rồi.”

Lâm Thi Lạc vội vàng xin lỗi: “A, tôi tưởng đang véo bản thân.”

Giây tiếp theo, Lâm Thi Lạc không kìm được hưng phấn, miệng đã đi trước đại não một bước: “A a a, cứu mạng, đây chính là Diêm Diệu, Diêm Vương đó, cậu ta lại đưa áo khoác cho Thời Nguyện mặc, a a a a.”

Phương Lễ cúi đầu cầm ly trà sữa, giả vờ như không quen biết Lâm Thi Lạc.

Thật xấu hổ.

Tuy rằng hắn cũng bị sốc nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

“Thời Nguyện, cậu đợi đã, tôi…”

Bóng dáng ba người biến mất ở bên ngoài tiệm trà sữa, bên trong lại không yên bình.

Kỳ Tụng nhìn Diêm Diệu bình tĩnh xử lý bug cho Cận Quân, nhếch mép cười nửa miệng.

Diêm Diệu bắt gặp ánh mắt của Kỳ Tụng: “Có lời muốn nói?”

Kỳ Tụng cất điện thoại: “Đã gửi cho cậu.”

Cận Quân không hiểu Diệu Ca và Tụng Ca đang thần thần bí bí cái gì.

Kỳ Tụng cũng không lãng phí thời gian nữa: “Đi, về ký túc xá ngủ.”

Cận Quân ở sau lưng Kỳ Tụng làm khẩu hình điệu bộ cằn nhằn, Kỳ Tụng lạnh nhạt nói: “Như một tên thiểu năng vậy, bình thường thôi.”

Cận Quân vội vàng cất laptop đi: “Được được, về ký túc xá, buổi trưa tôi sẽ gọi cơm hộp.”

—---

Trong quán lẩu, Phương Lễ dán miếng hạ sốt Lâm Thi Lạc mua, liên tục gọi mười mấy món.

Lâm Thi Lạc yên lặng nhìn bản thân một mình ngồi một bàn, đối diện là con gấu bông mà trợn trắng mắt.

Phương Lễ ôm bụng cười đến thở hổn hển: “Như vậy mới tốt, ngăn chặn nguồn lây.”

Thời Nguyện chọn mấy món cho mình, sau đó vươn tay muốn lấy nước nóng, cổ áo rộng thùng thình quét lên mặt bàn, chạm vào chỗ nước nóng người phục vụ làm vương vãi ra.

Phương Lễ cười nham hiểm: “Cho phép tôi bát quái một chút nhé.”

Lâm Thi Lạc vểnh tai lên, mắt mở to, cũng muốn nghe bát quái.

Thời Nguyện xắn tay áo lộ ra hình xăm con bướm: “Tôi đi hút điếu thuốc.”

Thấy Thời Nguyện im lặng không muốn nói, Phương Lễ cũng không phải là người không có ranh giới.

Lâm Thi Lạc thả lỏng vai, mong chờ vô ích rồi.

Thời Nguyện rút điếu thuốc, châm lửa rồi đi đến khu vực hút thuốc.

Từ hướng của Lâm Thi Lạc chỉ nhìn thấy tấm lưng của nữ sinh dựa vào lan can, tư thế thoải mái, mang vẻ đẹp dịu dàng lười biếng.

Thời Nguyện lấy chiếc điện thoại đang rung liên hồi từ trong túi ra, kéo phương thức liên lạc của Lưu Thiểu vào danh sách đen.

Một tin nhắn từ số lạ hiện lên.

Thời Nguyện vô thức bấm vào, nội dung tin nhắn chỉ có hai chữ đơn giản và rõ ràng: Diêm Diệu.