Chương 11: Chiếc Áo Khoác Ấm Áp

Editor: Xí Muội

------

Đột nhiên có tiếng quát lớn khiến ánh mắt của mọi người trong tiệm đều đổ dồn về chỗ này.

Cô gái vừa động thủ trên trán nổi đầy gân xanh, trong mắt hiện lên sự tức giận mãnh liệt: “Cô có biết con chó ngoan của cô ở bên ngoài đoạt bạn trai của người khác không?”

Khi Phương Lễ đang gọi món quay đầu lại thì phát hiện có người đổ trà sữa lên đầu Thời Nguyện, hắn tức giận nhìn về phía cô gái: “Giữa mùa đông mà tạt trà sữa lên người khác, cậu bị gì vậy?”

Sau đó lập tức khăn giấy trên bàn nhét vào tay Thời Nguyện. Thời Nguyện lau mặt, trà sữa ngọt ngào theo hai má chảy xuống cổ, những viên trân châu đen trượt xuống chiếc áo khoác lông trắng rồi rơi xuống đất.

Cô gái kia bụm mặt, khóc rống lên.

Một cô gái tết tóc hai chùm, đeo tạp dề từ trong quầy nước đi ra, sắc mặt lo lắng và thương hại bước đến gần, nhẹ nhàng vỗ về an ủi nữ sinh đang khóc nức nở: “Vưu Lâm, cậu đừng khóc, vì một tên đàn ông như vậy, không đáng.”

Thời Nguyện dùng đầu lưỡi chạm vào răng khôn, Lâm Thi Lạc cầm khăn giấy nhìn đầu tóc và quần áo rối bù của Thời Nguyện, hai má phồng lên tức giận.

Nghe tiếng khóc và lời thì thầm an ủi bên tai, Thời Nguyện ngẩng đầu liếc nhìn hai cô gái kia.

Cận Quân không rõ chuyện gì, sau vài giây bối rối hắn hỏi: “Tụng Ca, có chuyện gì vậy?”

Kỳ Tụng vô cảm trả lời: “Tôi không biết, cậu tiếp tục đi, đã tìm được bug chưa?”

Cận Quân muốn xem trò vui nhưng thấy vẻ mặt của Kỳ Tụng lại im lặng tiếp tục gõ code.

Phương Lễ sợ nhất là con gái khóc, đầu óc đã choáng váng giờ chỉ muốn hôn mê. Hắn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không biết rõ đầu đuôi, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy trong tiệm có rất nhiều người đang giơ điện thoại lên chụp ảnh Thời Nguyện.

Hắn che chắn cho Thời Nguyện, khó chịu mắng người ở tầng hai: “Các người thích chụp ảnh như vậy à, nào, mau chụp ảnh tôi đi!”

Thời Nguyện bình tĩnh cởϊ áσ khoác, lắc đầu với Lâm Thi Lạc đang giúp cô lau tóc, ra hiệu không cần lau nữa.

Nhẹ nhàng đẩy Phương Lễ che chắn mình sang một bên, Thời Nguyện bước tới chỗ nữ sinh đang khóc lóc: “Tiền căn hậu quả*, lý do.”

(Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả bây giờ.)

Không có sự tức giận hay mất khống chế sau khi bị tạt nước, cũng không có tranh cãi hay đánh trả, chỉ có một câu nói bình tĩnh khiến quần chúng ăn dưa đang chờ mong trận chiến này có chút mất hứng.

Trong khi Vưu Lâm chỉ biết bụm mặt khóc thì ánh mắt trách móc của Cố Luyến lại rơi vào đôi mắt điềm tĩnh và lạnh lùng của Thời Nguyện.

Cố Luyến chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt trong suốt như vậy ở bất kỳ cô gái nào, cảm giác vừa dịu dàng lại sắc bén.

“Là Lưu Thiểu, cô ta biết rõ Vưu Lâm và Nhuế Minh là một cặp, vậy mà hôm trước tôi và Vưu Lâm nhìn thấy bọn họ cùng nhau từ khách sạn đi ra.”

Lâm Thi Lạc tức giận đến nỗi bật cười: “Sao cô không đi tìm đương sự giải quyết chứ? Đầu óc bị hỏng rồi à?”

Cố Luyến giống như một chiến sĩ, che chở Vưu Lâm vào trong ngực: “Đánh chó phải nhìn mặt chủ không phải sao?”

Thời Nguyện đặt điện thoại lên bàn, bấm số Lưu Thiểu rồi ấn loa ngoài.

Bỏ ngoài tai những lời bình phẩm và ánh mắt soi mói trong tiệm, cô chỉ muốn bình tĩnh giải quyết chuyện này, nếu cô đã xuyên đến thân thể này thì phải gánh nồi của nguyên thân.

Điều quan trọng là giải quyết vấn đề.

Mười giây sau, cuộc gọi được kết nối.

“Alo, Thời Nguyện, đã lâu rồi cậu không…” Lời nói nịnh nọt lấy lòng bị cắt ngang.

Thời Nguyện: “Cậu có phải là con chó của tôi không?”

Bên kia im lặng vài giây, trong tiệm yên ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, đám đông háo hức muốn nghe câu trả lời của Lưu Thiểu.

Cận Quân cũng vểnh tai lên nghe, lặng lẽ liếc nhìn Kỳ Tụng. Kỳ Tụng nhếch mép cười như có như không, Cận Quân lập tức ngồi thẳng dậy, quét mắt nhìn thấy Diêm Diệu từ bên ngoài trở về, hắn càng thêm rùng mình.

Diêm Diệu rất nghiêm túc, không thích xem náo nhiệt.

Lưu Thiểu cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể nhưng trong lòng lại muốn xé xác Thời Nguyện, chỉ bằng câu nói “cậu là con chó của tôi” đã khiến mọi việc cô ta làm trong thời gian này đều trở nên vô nghĩa.

Đúng là cô ta tiếp cận Thời Nguyện, muốn trà trộn vào vòng tròn quan hệ của Thời Nguyện, nhưng cô ta tự cảm thấy bản thân cũng đã đối xử rất tốt với Thời Nguyện.

Lợi dụng các mối quan hệ của Thời Nguyện, Lưu Thiểu đã thu được rất nhiều lợi ích cho mình, cũng mượn danh nghĩa Thời Nguyện để làm một số việc, nhưng cô ta không nghĩ những việc này có vấn đề gì.

“Không phải, chúng ta là bạn bè mà, A Nguyện, sao cậu lại hỏi mình như vậy?”

Thời Nguyện nhìn về phía Vưu Lâm đã ngừng khóc: “Nghe rõ chưa?”

Cố Luyến không ngờ Thời Nguyện lại cứng rắn như vậy.

Ý thức được bên cạnh Thời Nguyện có người, thậm chí còn đang bật loa ngoài, Lưu Thiểu hoảng hốt.

“Thời Nguyện, các cậu đang chơi game à?”

Thời Nguyện gõ nhẹ xuống bàn: “Lưu Thiểu, chúng ta không phải bạn bè.”

Lưu Thiểu lập tức trả lời: “Là là là trước giờ đều là mình đơn phương muốn kết bạn với cậu, cậu còn chưa đồng ý, mình sẽ tiếp tục…”

Điện thoại bị Phương Lễ cúp ngang, gương mặt đỏ bừng như say rượu: “Ồn ào.”

Lâm Thi Lạc dò xét nhìn Phương Lễ: “Này, mặt cậu đỏ quá.”

Thời Nguyện nhìn Vưu Lâm: “Xin lỗi đi.”

Vưu Lâm cắn môi, Cố Luyến nhéo nhéo Vưu Lâm. Việc này mà đăng lên diễn đàn sẽ khiến họ vô cùng mất mặt, nếu bọn họ xin lỗi, lấy tính cách của Thời Nguyện sẽ không muốn bản thân bị người khác lan truyền và nghị luận như vậy.

Vưu Lâm cúi đầu, mím môi rồi ngẩng đầu nhìn Thời Nguyện nói: “Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên xúc phạm cậu, là do tôi quá nóng giận…”

Thời Nguyện cởϊ áσ khoác đặt lên bàn: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, giặt sạch đồ rồi trả lại tôi.”

Lâm Thi Lạc nhất thời cảm thấy Thời Nguyện thật đẹp trai, hóa ra cô còn có thể như vậy. Với suy nghĩ ngược đời đó, Lâm Thi Lạc ngây ngốc đi theo Phương Lễ và Thời Nguyện ra ngoài.

Một người phục vụ khác đang trốn trong tiệm vội hét lên: “Các chị em, trà sữa trà sữa.”

Lâm Thi Lạc vội vàng quay lại đi lấy trà sữa.

Thời Nguyện cảm nhận được gió lạnh bên ngoài, lạnh buốt thấu xương. Cô chỉ mặc một chiếc áo len sáng màu, mùi thơm ngọt ngấy bao trùm lấy cô, mái tóc bết dính bện vào cổ.

Lấy dây thun ở cổ tay, Thời Nguyện túm tóc buộc lại, con bướm màu xanh theo động tác của cô nhẹ nhàng vỗ cánh, Diêm Diệu đang đứng ở cửa bắt gặp được một tia chán ghét hiện lên trong mắt cô.

Thân hình nam sinh cao ngất, nghịch chiếc bật lửa trên đầu ngón tay, nheo mắt nhìn cô.

Ngay sau đó, một chiếc áo khoác ấm áp xuất hiện trước mắt cô. Thời Nguyện nhìn chiếc áo khoác, trong lòng có chút nghẹn ngào.

“Mặc vào.”

Giọng nói lạnh lùng của nam sinh vang lên bên tai.