Chương 6

Trì Hoài nhanh chóng ăn một chút, ngay trước giờ ngủ trưa, đưa khay đồ ăn vẫn còn rất nhiều cho dì thu khay đồ ăn.

Dì ấy nhìn thấy Trì Hoài còn thừa nhiều đồ ăn như vậy, cảm thấy rất lãng phí, không khói đau lòng nói: “Cô gái nhỏ để thừa nhiều như vậy đều lãng phí hết rồi.”

Thẩm Tự Ly đang bày biện đồ ăn nghe thấy vậy liền nhìn thoáng qua, nhìn thấy bóng dáng của Trì Hoài, cơ thể nhỏ xinh được bao bọc trong bộ đồng phục to rộng.

Thẩm tự Ly nhấp môi mỏng một chút, tiếp tục làm công việc trên tay.

Lúc này trong nhà ăn không còn nhiều người lắm, Trì Hoài cẩn thận bưng bát cháo đến cửa cầu thang ở gần hành lang thông với nhà bếp. Quả nhiên ở cửa sổ gần nhất thấy được khay đồ ăn mà Thẩm Tự Ly lấy từ trước, hai món chay đã lạnh với cái màn thầu bị gió thổi đến mức hơi khô cứng.

Trì Hoài còn định đích thân đưa cháo cho Thẩm Tự Ly nhưng anh không có ở đây. Hơn nữa bây giờ sắp đến giờ ngủ trưa rồi, Trì Hoài không muốn bị trừ điểm nên đành nhân lúc xung quanh vắng vẻ mà lặng lẽ đặt bát cháo xuống bàn rồi lập tức xoay người rời đi.

Thẩm Tự Ly đẩy xe từ sau nhà bếp đi ra liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy ở chỗ rẽ của hành lang, bên trong con ngươi đen nhanh đọng lại một tầng sương nhẹ.

Trước đây Trì Hoài không dưới một lần cười nhạo mùi dầu mỡ trên người anh, dù cho anh có cố ý đổi quần áo rồi.

Thẩm Tự Ly đi đến, lúc đi qua cửa sổ phát hiện ra trên khay đồ ăn có thêm một bát cháo ấm áp.

Thẩm Tự Ly tháo khẩu trang xuống, tầng sương lạnh trong mắt càng thêm lạnh lẽo, bàn tay rũ bên người chậm rãi nắm chặt.

Vì sao cứ luôn như vậy?

Nếu đã chán ghét anh thì vì sao lại còn đi trêu chọc anh?

Chẳng lẽ nhìn cảnh anh vẫy đuôi lấy lòng vui đến thế à?

Anh lẩn tránh sự mong chờ giả dối, chính là vì không muốn bản thân lại chật vật bất kham như vậy.

Từ đầu đến cuối Thẩm Tự Ly không hề động vào bát cháo đấy, anh đem những khay đồ ăn bẩn đi dọn dẹp sạch sẽ rồi mới quay lại cửa sổ.

Bát cháo vẫn còn đặt ở chỗ đấy, trong mắt của Thẩm Tự Ly xẹt qua một mạt âm u, đôi mắt đen nhánh như cái giống cạn giữa đêm trăng lạnh lẽo.

Trước đây Trì Hoài cũng từng giả vờ tốt với anh, thật ra cũng chỉ là muốn nhìn bộ dáng ngu ngốc đội ơn đội nghĩa của anh thôi, sau đấy lại cười nhạo anh một hồi lâu.

Bây giờ cũng giống như vậy, có lẽ cô bé đưa quả bóng cao su cho anh không còn nữa rồi.

Thẩm Tự Ly cầm bát cháo lên định đổ đi thì dì trong nhà ăn đã đi lại đây.

Dì nở nụ cười với Thẩm Tự Ly rồi nói: “Tiểu Thẩm à, mau ăn cháo đi, dì cầm mấy khay đồ ăn còn lại đi rửa cho.”

Tuy rằng Thẩm Tự Ly không thích nói chuyện nhưng lại làm việc nhanh nhẹn, các dì trong nhà ăn đều rất thích anh. Lúc nghe thấy anh phải tự nuôi sống bản thân, các dì trong nhà ăn lại càng thêm thấy rõ cuộc sống không dễ dàng của thiếu niên.

Đối mặt với lòng tốt của dì, Thẩm Tự Ly rũ mắt nhìn qua bát cháo trên tay. Anh hơi nhấp môi, bưng bát cháo lên húp vài hớp là hết.

Bát cháo đã sớm lạnh ngắt rồi, bên trong bát cũng chẳng được bao nhiêu gạo cả.

Vốn dĩ Thẩm Tự Ly không định ăn bát cháo này nhưng nghĩ đến việc trước đây dì luôn đau lòng cho đống đồ ăn mà các bạn học khác không chạm vào lại đổ đi, ánh mắt anh hơi tối lại, ăn xong bát cháo.

Bàn tay rũ bên người anh nắm chặt lại rồi lại chậm rãi duỗi ra. Trước đây có rất nhiều lần anh biết là Trì Hoài trêu chọc mình nhưng anh vẫn luôn hi vọng có một lần sẽ là thật. Giống như hồi anh còn nhỏ, khi ngồi ở cửa nhà, nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài anh đều dẫm chân lên ghế nhìn ra ngoài qua mắt mèo dù cho anh biết rõ ràng rằng bố mẹ sẽ không quay lại nữa.