Chương 20

Nhưng ai mà biết được sau khi nữ phụ độc ác biết rằng trân châu mà người cá đưa không chỉ rất đáng giá mà khi đeo bên người còn có thể tăng vận may, làm con người ta trở nên xinh đẹp hơn liền vô cùng tham lam mà đòi nhiều trân châu hơn ở chỗ người cá, cũng không chăm sóc tốt cho anh ấy. Đến cuối cùng, khi người cá nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của nữ phụ độc ác liền lấy lại số trân châu của mình, anh ấy còn dùng pháp lực biến nữ phụ độc ác trở nên vừa già vừa xấu.

Người cá trong cuốn tiểu thuyết có tên là Bạch Tư Thành.

Trì Hoài cảm thấy sợ hãi trong lòng mà nhìn trân châu trong tay Bạch Tư Thành, đây chính là nơi bắt nguồn của mọi tội ác.

Nói ra thì người khác sẽ không tin nhưng mọi thứ đều nói lên từ viên trân châu.

Bạch Tư Thành thấy Trì Hoài mãi không nhận trân châu, còn tưởng là cô ghét bỏ có quá ít trân châu. Anh thầm trào phúng ở trong lòng, con người quả nhiên đều tham lam.

Bạch Tư Thành lại duỗi tay về phía trước nói: “Đây là do nước mắt của tôi ngưng kết thành, nếu cô ghét bỏ nó ít quá thì tôi có thể lại khóc thêm nữa.”

Trì Hoài hít hít chop mũi phiếm hồng.

“Khóc lại đi!”

Bạch Tư Thành: “???”

“Bây giờ, lập tức, lập tức, khóc--- lại--- đi!”

Bên trong đôi mắt xanh thẳm của Bạch Tư Thành phản chiếu thân ảnh của thiếu nữ, anh ấy giống như không nghe rõ Trì Hoài vừa nói gì.

Vì sao lại kêu anh ấy khóc trở lại? Có phải là do cô ghét bỏ viên trân châu biến từ nước mắt của anh xấu hay là ghét bỏ anh là một người cá?

Bạch Tư Thành chỉ mới thành niên nên pháp lực cũng không đủ, nên nếu muốn quay trở lại bọ dáng cá bảy màu thì cũng cần tích lũy pháp lực trong vào ngày đã, chắc là anh sẽ phải giữ bộ dáng nửa người nửa cá này một thời gian đã.

Bạch Tư Thành mất mát mà rũ mắt xuống. Anh từng nghe những người cá khác nói rằng, nếu chưa hoàn toàn tin vào con người trước mặt thì tuyệt đối đừng để lộ thân phận người cá, nếu không thì có khả năng sẽ bị mang đi giải phẫu.

Nhưng mà vào lúc Trì Hoài đυ.ng đến cái đuôi của anh ấy, ngứa, anh cũng không biết tại sao mà biến thành bộ dáng người cá khiến nguồn pháp lực mà anh ấy tích lũy chẳng còn thừa bao nhiêu cả.

“Cô ghét bỏ trân châu của tôi xấu sao?” m thanh của thiếu niên rầu rĩ, anh ấy nắm chặt những viên trân châu trong tay.

Anh ấy chẳng còn đồ gì khác để trao đổi với Trì Hoài, anh ấy chỉ có mấy viên trân châu ẩn chứa tuổi thọ của bản thân.

Trì Hoài lắc lắc đầu, thật ra mà nói những viên trân châu thật sự rất xinh đẹp, mỗi một viên đều rất lớn rất mượt mà. Cô không dám tiến lên, nghe nói hàm răng của người cá thật sự rất sắc bén, cô sợ rằng Bạch Tư Thành không vui liền nhào lên cắn cô mất.

“Không phải, trân châu của anh rất đẹp.” Trì Hoài nhìn thấy vẻ ảm đạm dưới đáy mắt của Bạch Tư Thành, còn tưởng thiếu niên đau lòng vì viên trân châu xấu.

“Thật đấy, bọn chúng rất đẹp.” Trì Hoài chính là một người nghèo, chưa từng nhìn thấy mấy cái trân châu gì đấy. Nhưng mà cô cảm thấy trân châu của Bạch Tư Thành rất đẹp, bàn tay thon dài của thiếu niên cũng rất đẹp.

Bạch Tư Thành nâng mắt lên, bên trong đôi mắt xanh biển xẹt qua một tia sáng: “Vậy cô muốn thế nào?”

Nước mắt trân châu của những người cá khác đều là màu trắng còn của anh ấy lại là màu hồng nhạt, anh ấy còn vì thế mà bị những người cá khác cười nhạo.

Bạch Tư Thành khẽ cắn môi dưới, bởi vì quá dùng sức mà đôi môi mỏng hiện lên một giọt máu rất nhỏ.

Quả nhiên là mọi người nói không sai, con người không chỉ tham lam mà còn thích nói dối.

Trì Hoài nghĩ đến kết cục của nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết, cô lắc đầu một cách quyết đoán: “Tôi không cần trân châu của anh.”

Nữ phụ độc ác bởi vì không biết thỏa mãn, không ngừng đòi hỏi thêm trân châu nên mới bị người cá biến thành vừa già vừa xấu. Thế nên cô muốn bóp chết chuyện này ngay từ đầu.