Chương 4: Gặp gỡ nam chính

Buổi sáng hôm nay, mẹ cô còn ở cửa tạm biệt cô nữa, đây thật đúng là một gia đình yêu thương hòa thuận, Trăn Nhi chính là bảo bối được cả nhà nâng niu nuông chiều ở trong lòng bàn tay. Chỉ ngắn ngủn vài giây, Trinh Nhi đã tiếp nhận được toàn bộ ký ức của Liễu Trăn Nhi. Từ giờ khắc này bắt đầu, Trinh Nhi chính là Trăn Nhi.

Cách đó không xa, một cô gái đã đến gần, thông qua ký ức cô biết được, đây là bạn thân tốt nhất của Trăn Nhi, tên gọi là Vương Ngữ Phỉ —— Là cô con gái nhỏ của nhà họ Vương, cũng có tiếng là quả ớt vừa nhỏ lại cũng thật cay. Chẳng qua, cô ấy đối với Trăn Nhi, lại chính là nói gì nghe nấy.

“Trăn Nhi, sắp vào học rồi! Sao cậu còn đứng ở chỗ này làm gì. Nhanh lên, hôm nay tiết thứ nhất là của Diệt Tuyệt sư thái đó, nếu đến muộn sẽ bị phạt đứng cả buổi đó.” Vương Ngữ Phỉ vội vàng nói.

“Không phải là mình đang chờ cậu sao, từ xa đã nhìn thấy rồi, nên mình đứng lại chờ cậu, hai ta cùng nhau đi thôi!” Trăn Nhi mỉm cười ngọt ngào.

“Trăn Nhi, cậu là tốt nhất. Ai nha, cậu cũng đừng cười xinh như vậy đối với mình nữa, mình sợ có một ngày sẽ chìm đắm ở trong tươi cười của cậu mất. Sao trên đời lại có thể có một người đẹp như cậu vậy chứ hả, ông trời chính là gom hết mọi thứ tốt đẹp đều cho cậu rồi, đúng là thiên vị hết nấc mà, thật không biết đóng mất cánh cửa sổ nào của cậu để cân bằng lại. Trăn Nhi, mình nói này cậu cũng không thể mỉm cười xinh đẹp như thế này đối với con trai đâu đó, mình sợ bọn họ vì muốn nhìn ngắm nụ cười của cậu mà phải tranh giành đánh nhau mất đó, ha ha ha...”

Vạn Trăn Nhi và Vương Ngữ Phỉ vừa cười nói đùa giỡn vừa tiếp bước đi về hướng phòng học, trong khoảnh khắc khi Trăn Nhi tiến vào phòng học, tầm mắt cô liền bị một cậu con trai hấp dẫn lấy. Cậu thiếu niên mười bảy tuổi, có thân hình cao khoảng một mét tám ba, nhuộm một đầu tóc màu tím xanh, khuôn mặt với đường nét rõ ràng cân xứng, hàng mày kiếm ở trên, bên dưới là một đôi mắt đào hoa cũng đang nhìn lại đây, dưới đáy mắt như ẩn chứa muôn vàn chân tình. Có lẽ mấy vương tử được mô tả trong truyện tranh nếu bước ra ngoài cũng sẽ có dáng vẻ như thế này, khó trách được đặt cho danh hiệu là giáo thảo của trường phổ thông S, tuy nhiên khuôn mặt đẹp và vẻ ngoài anh tuấn đã bị khí chất bất cần u ám quanh thân chàng thiếu niên này phá hủy vài phần.

Vạn Trăn Nhi nhìn thoáng qua liền cũng dừng tầm mắt lại vài giây mà thôi, ở trong lòng âm thầm dẹp bỏ vẻ kinh ngạc cảm thán, rốt cuộc không thể để bản thân thoát khỏi tính cách nhân vật được, để hấp dẫn sự chú ý của loại giáo thảo bá đạo và thiếu thốn yêu thương này điều đầu tiên là phải biểu hiện ra tính cách khác với những người xung quanh anh ta. Trong lúc những người khác đều mê mẩn với vẻ ngoài và giá trị nhan sắc của Cố Chung Nam thì chính cô cần làm theo hướng trái ngược, có như vậy mới khiến cho lòng hiếu kỳ của anh ta trỗi dậy, khơi gợi lên ý muốn thăm dò và chinh phục trong anh ta. Thời điểm mà một người con trai đối với một cô gái có ý muốn và du͙© vọиɠ tìm hiểu người đó thì có nghĩa là người con trai đó đã có một nửa bị thu hút bởi cô gái kia.