Chương 10

Sau khi Hàn Thừa Trạch rời đi, ngoài cổng trường im lặng một lát, cuối cùng Dư Duyệt nói: "Chúng ta về ký túc xá trước đi."

Trên đường đi, Ngô Hoan và Dư Duyệt có chút lo lắng, sợ Thẩm Thanh Thanh và Lâm Ngữ Tĩnh cãi nhau, ai cũng ngại mở miệng.

Bốn người không nói một lời trở lại ký túc xá, cuối cùng Lâm Ngữ Tĩnh là người lên tiếng trước, nhưng cô ấy lại nói: “Ngày mai các cậu có thể đi ăn một bữa với tớ không?”

Ngô Hoan tưởng cô ấy có thể sẽ khóc, tưởng cô ấy có thể cãi nhau với Thẩm Thanh Thanh, thậm chí còn có thể mắng bạn trai mình, không thể ngờ cô ấy lại nhắc đến chuyện ăn cơm như không có gì xảy ra.

"Ngữ Tĩnh, cậu không sao chứ?" Dư Duyệt hoài nghi có phải cô ấy tức phát ngốc rồi, nếu không sao có thể có phản ứng như vậy.

Lâm Ngữ Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Tớ không sao."

"Vậy…"

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy vẻ mặt do dự của Dư Duyệt và Ngô Hoan, cảm thấy tốt nhất là dứt khoát nói ra.

"Tĩnh Tĩnh, cậu không muốn nói gì về thái độ của bạn trai cậu à?"

Cô hiện tại đang ở một thế giới không khác gì hiện thực, không muốn nhìn người khác qua bộ lọc cốt truyện trong tiểu thuyết, nên muốn biết Lâm Ngữ Tĩnh đang nghĩ gì, xem liệu còn có thể cứu được hay không.

Không phải cô thích xen vào việc của người khác, chủ yếu là con gái với nhau, giúp đỡ được gì thì giúp.

"Anh ấy… Bà nội Hàn nói anh ấy vẫn chưa hồi tâm, sau này sẽ tốt." Lâm Ngữ Tĩnh cúi đầu nói.

Dư Duyệt nghĩ đến bạn trai cô ấy họ Hàn, đoán "Bà nội Hàn" chắc là bà nội của bạn trai cô ấy, không khỏi trợn mắt, cảm thấy nhất định bà nội phải hiểu rõ cháu trai mình, sao cô ấy lại ngốc nghếch mà tin như thế.

"Tớ nhớ đã đọc ở đâu đó một câu, nói là đàn ông chỉ thành thật vào ngày anh ta bị treo lên tường." Thật ra Dư Duyệt muốn nói chó không thể thay đổi việc ăn phân, nhưng cảm thấy khó nghe quá nên mới nói cách khác.

Ngô Hoan cũng nói tiếp vài câu, biểu thị không thể nói chuyện yêu đương với loại đàn ông cao ráo, giàu có, đẹp trai, đào hoa này, nhưng nếu tính đến chuyện kết hôn thì vẫn phải cẩn thận.

Sở dĩ cô ấy nói như vậy chủ yếu là vì nghe Lâm Ngữ Tĩnh nói mình đã gặp bà nội nhà trai, sợ cô ấy nhất thời xúc động mà kết hôn luôn.

"Tớ biết những gì các cậu nói…"

Thẩm Thanh Thanh nhìn ra ý của Lâm Ngữ Tĩnh, vẫn không thể buông bỏ Hàn Thừa Trạch, vì thế nói: "Những gì nên nói bọn họ đều nói rồi, tớ cũng không khuyên nữa, cậu nghĩ kỹ là được. Nhưng tớ phải nói trước một câu, sau này tớ không thể đi cùng cậu hẹn hò với bạn trai nữa."

"Thanh Thanh, thật ra cậu không cần tránh anh ấy, tớ biết cậu nhất định sẽ ghét anh ấy."

Lâm Ngữ Tĩnh thực sự tin tưởng bạn bè, mà vai nữ phụ trong tiểu thuyết vốn cũng không phụ lòng tin của cô ấy, nhưng tiếc là thủ đoạn của nam cặn bã quá cao, cuối cùng vẫn phá hủy tình bạn tốt đẹp của bọn họ.

"Nếu cậu nhất định yêu anh ta thì tớ không cản, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ."

Thái độ của Thẩm Thanh Thanh rất rõ ràng, Lâm Ngữ Tĩnh không cách nào thuyết phục cô ngày mai cùng nhau ăn cơm.

"Thật ra người ta không xấu, đào hoa cũng có lý do…"

Thẩm Thanh Thanh biết cốt truyện, thật ra không cần Lâm Ngữ Tĩnh nói ra, theo bối cảnh trong tiểu thuyết lỗi thời, nam chính chắc chắn có tuổi thơ bất hạnh nên trở thành công tử đào hoa, ham chơi.

Nhưng theo cô, đào hoa là đào hoa, dù có bao nhiêu lý do cũng không thể thay đổi được sự thật anh ta là một kẻ cặn bã.

Sau khi Lâm Ngữ Tĩnh thay Hàn Thừa Trạch giải thích mấy câu, liền quay đầu mời hai người bạn cùng phòng còn lại.