Tin đồn là thứ dễ bị phóng đại nhất.
Lúc đầu, nhân viên bán hàng nói: "Hôm nay, cậu Hoắc sẽ mời cả trường ăn gà rán." Nhưng vào tai của các học sinh trường Nhất Trung, nó dần dần trở thành "Hoắc Triều đã chi rất nhiều tiền cho Thư Nhã, chỉ để làm cho cô ấy vui vẻ." Ý nghĩa hoàn toàn khác với câu lúc đầu, giống như Trụ Vương dỗ dành Đắc Kỷ vậy.
Khi tin tức truyền đến tai Hoắc Triều, anh còn không tin. Chỉ nghĩ rằng đó là do người khác đang nói đùa.
Anh mà có làm chuyện này thì chẳng lẽ anh lại không nhớ?
Anh không làm mà. Anh cái gì cũng không biết. Nói anh tiêu tiền như nước vì Thư Nhã, anh cũng bỏ ngoài tai, không để ý.
Nhưng ngày càng có nhiều người nói với anh rằng anh thật ngầu, ngay cả những bạn học cấp hai của anh ở các trường khác cũng đã nghe qua chuyện này, còn nhắn tin cho anh nói rằng anh rất hào phóng, Hoắc Triều cuối cùng cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Hứa Vệ Trần gãi đầu, vừa nhìn điện thoại, vừa nói với Hoắc Triều: "Triều à, tôi có một người hàng xóm năm nay mới vào lớp mười Nhất Trung. Cậu ta nói rằng đã ăn món gà rán mà cậu đặc biệt mua cho Thư Nhã. Nhắn tôi nói cho cậu biết, gà ăn rất ngon."
Triệu Chi Phong bất ngờ nhìn Hoắc Triều: "Người anh em à, thật sự không nhìn ra đó." Dùng chiêu này để tán tỉnh các cô gái, đến anh còn chưa dùng bao giờ, Hoắc Triều lại dùng thoải mái như vậy.
Hoắc Triều nhăn mày: "Không phải tôi làm."
Triệu Chi Phong im lặng hai giây: "Chẳng lẽ là Phó Trung của trường Thập Nhị làm?"
Phó Trung là đối thủ của họ, nhìn nhau là ngứa mắt, hai bên đấu nhau trong tối ngoài sáng đã nhiều năm.
Hứa Vệ Trần chửi Phó Trung xảo trá, một lúc sau, Hứa Vệ Trần như nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Nhưng cậu ta làm loại chuyện này thì có ích lợi gì?"
Đúng vậy, Phó Trung không nhận được lợi lộc gì. Chẳng lẽ là làm cho Hoắc Triều phải chi ít tiền ra thôi? Nhưng phải biết là, chút tiền cỏn con này, Hoắc Tiêu không hề quan tâm.
Theo lý mà nói, chuyện gà rán hôm nay, người được lợi nhiều nhất chính là, Thư Nhã.
Triệu Chi Phong và Hứa Vệ Trần nhìn nhau, đoán: "Chẳng lẽ..."
Hai người họ vẫn chưa tìm ra manh mối nào, cuối cùng người chịu trách nhiệm thu tiền ở chuỗi cửa hàng gà rán đã tìm tới. Trường học quá lớn, có nhiều tòa nhà dạy học, lại còn nhiều phòng học, anh ta đã hỏi rất nhiều người, cuối cùng anh ta cũng tìm được lớp 12A7 khối mười hai.
Ngoại hình của Hoắc Triều quá dễ nhận biết, anh như thiên nga giữa bầy vịt, rất dễ thu hút sự chú ý. Nhân viên cửa hàng gà rán đi về phía anh: "Anh là Hoắc Triều, cậu Hoắc?"
Hoắc Triều hơi nhướng mày: "Là tôi."
"Chuyện là như thế này, anh đã đặt ba nghìn năm trăm suất gà rán và trà sữa đúng không?" Nhân viên cửa hàng nói lại một lượt danh sách đặt hàng, cuối cùng nói: "Đơn hàng quá lớn, nên quản lý bớt cho anh số lẻ, tổng cộng là ba trăm bốn mươi ba triệu, anh thanh toán bằng thẻ tín dụng hay là chuyển khoản?"
Hoắc Triều hai tay ôm lấy ngực: "Dùng thẻ tín dụng, nhưng anh cho tôi xem mã số đơn hàng này."
Anh phải nhìn cho kỹ xem là ai đang bày trò sau lưng anh.
Thư Nhã đang ở lớp 11A6 khối mười một cùng bạn học ăn gà rán, bọn họ đều vây quanh cô.
Mặc dù đã tan học nhưng vì chuyện gà rán, một nhóm người đã ở lại lớp thay vì về nhà hoặc xuống căng tin để ăn.
"Thư Nhã, thật là ngầu."
"Thư Nhã, cậu yên tâm, lớp mình tất cả đều sẽ bầu cho cậu một phiếu!"
"Thư Nhã, năm nay cậu vô cùng xứng đáng làm nữ thần của trường!"
Nghe những lời này, Thu Nhã cảm thán, khi còn đi học, việc mua lòng người thật là dễ dàng.
Cho chút đồ ăn là có thể làm bọn họ đều đứng về phía cô.
Nhưng Thư Nhã biết, chỉ có ăn thôi là chưa đủ, bọn họ chịu giúp cô, ít nhiều cũng là vì nể mặt Hoắc Triều.
Thư Nhã cắm ống hút vào cốc trà sữa, nhấp một ngụm, lúc này bạn nam ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên nói: "Thư Nhã, cậu Hoắc đang tìm cậu kìa!"
Khi nhân viên đến phát đồ ăn cho lớp bọn họ, cũng không quên nói câu đó.
Bây giờ các bạn trong lớp không gọi Hoắc Triều là lão đại hay gọi bằng tên nữa, trực tiếp gọi anh là cậu Hoắc.
Thư Nhã sững sờ một lúc, sau đó bình tĩnh đứng lên.
Ninh Hạ Ngọc đang vừa gặm gà rán, miệng đầy mỡ, vừa nháy mắt với Thư Nhã.
Thư Nhã biết Ninh Hạ Ngọc hiểu lầm rồi, cô cũng biết tất cả học sinh trong lớp đều đã hiểu lầm, họ nghĩ Hoắc Triều tìm cô có chuyện tốt. Thực ra là không phải. Nhưng cô cũng chẳng buồn giải thích.
Thư Nhã ra đến cửa, nhìn gương mặt đẹp trai của Hoắc Triều, Thư Nhã không đoán được anh đang nghĩ gì, cô trước tiên đề nghị: "Chúng ta đi ra góc kia đi?"
Trong góc không có người, cũng không có ai nhìn được, càng không có ai nghe được họ nói gì.
Sáng nay Thư Nhã làm tất cả những chuyện đó, trong thâm tâm chẳng lo nghĩ gì. Dù sao cô cảm thấy nam chính chỉ là một tên ngốc.
Nhưng bây giờ cô phát hiện nam chính không ngốc như cô nghĩ? Chỉ một lúc đã phát hiện chuyện này là do cô bày ra. Nhưng anh biết thì đã sao, cô cũng không sợ.
Vừa tới chỗ không người, Hoắc Triều cười như không cười, bóp cằm Thư Nhã: "Thư Nhã, gà rán ăn ngon không?"
Thư Nhã gật đầu, trong lòng không hề hoảng hốt, hô hấp vững vàng, hai mắt cong lên, cười sáng lạn: "Ăn ngon lắm."
Hoắc Triều thật sự phục cô: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Thư Nhã suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Có chứ."
"Ừm?" Hoắc Triều làm bộ rửa tai lắng nghe.
"Cảm ơn anh vì món gà rán và trà sữa đã đặc biệt mua cho mọi người để kéo phiếu cho em."
Hoắc Triều bị Thư Nhã chọc đến tức cười.
Làm thế nào mà con bé này lại biết dày vò người khác như vậy?
Lúc đầu anh và Hứa Vệ Trần, Triệu Chi Phong còn nghĩ rằng anh bị người ta chơi xấu. Vẫn nghĩ liệu có phải là trò do Phó Trung bày ra hay không.
Lại không ngờ rằng anh đúng thật là bị người khác tính toán, nhưng không nghĩ tới người đó lại là cô.
Lúc biết được, Hứa Vệ Trần còn xúc động nói: "Người bình thường sẽ không nuôi nổi cô nhóc Thư Nhã này đâu."
Chơi một chút là tiêu ba trăm năm mươi triệu, người bình thường có ai sẽ chịu cho cô dày vò như vậy?
"Muốn cái danh hiệu nữ thần đến vậy à?"
Thư Nhã gật mạnh đầu, háo hức nói: "Rất muốn, rất rất muốn, cực kỳ muốn."
Cô muốn đạt được danh hiệu nữ thần trường học, cho nữ chính tức chết!
Thư Nhã đảo mắt, quyết định đấm trước rồi mới xoa.
Cô không thể lúc nào cũng cho nam chính ăn ngon ngọt được.
Cô ngọt ngào nói: "Anh à, hôm nay ai cũng nói anh vì em mà tiêu tiền như nước."
Hoắc Triều thu tay đang nhéo cằm Thư Nhã, nhét tay vào trong túi quần: "Chuyện này em nhầm rồi."
Trái tim Thư Nhã nảy lên một cái, hiểu nhầm cái gì? Chuyện gì thế?
Chẳng lẽ nam chính muốn đòi tiền cô?
Không phải chứ! Đường đường là nam chính lại keo kiệt như thế à?
Thế thì anh còn làm nam chính làm gì nữa!
Hoắc Triều cong khóe môi, vẻ mặt khinh thường: "Em chắc là không biết cái gọi là tiêu tiền như nước nghĩa là như thế nào."
Ba trăm năm mươi triệu, còn chưa đủ tiêu chuẩn để gọi là tiêu tiền như nước.
Thư Nhã nghe vậy, trong lòng thoáng an tâm.
Không lấy tiền của cô là được.
Bây giờ cô không có ba trăm năm mươi triệu đâu.
Nhưng mà… cô nghĩ lại về câu nói của Hoắc Triều, hai mắt cô sáng như đèn pha.
Tiêu tiền như nước thật sự!
Cô nắm lấy vạt áo của Hoắc Triều, ngẩng đầu lên, chớp mắt nói: "Anh, khi nào anh sẽ tiêu tiền như nước cho em đây?"
Tốt nhất là càng sớm càng tốt! Càng sớm càng tốt! Không thì đến khi nữ chính xuất hiện, thì không có chỗ cho cô rồi!
Vì vậy cô phải vắt kiệt nam chính, vắt càng kiệt càng tốt.
Hoắc Triều liếc Thư Nhã.
Tiêu tiền như nước vì ai đó.
Đây là đãi ngộ đối với người phụ nữ của anh.
Nhưng Thư Nhã chỉ là ân nhân của anh.
Anh phân biệt rõ giữa lòng tốt và tình yêu. Như mấy tình tiết trên phim truyền hình, vì ân nhân mà khiến người yêu hay vợ mình buồn, mấy việc như vậy anh sẽ không bao giờ làm.
Vì vậy, việc tiêu tiền như nước cho Thư Nhã là việc không thể xảy ra.
Hoắc Triều không nói chuyện, Thư Nhã đã biết anh đang nghĩ gì.
Cô bĩu môi, trên môi còn dính dầu. Như một đứa trẻ đang giận dữ, rất không vui.
Hoắc Triều thấy vậy, anh khẽ chạm vào cái môi đang dẩu lên của cô.
Anh có chút tức giận khi tới tìm cô, anh không thích người khác bị trêu đùa.
Bình thường thì anh đã phát hỏa rồi.
Nhưng lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của Thư Nhã, chút tức giận của anh như quả bóng bị chọc cho xẹp hơi, từ từ mà biến mất.
Thư Nhã là một đứa trẻ nghịch ngợm, tâm địa cô không xấu.
Anh có thể làm gì cô đây?
Dù sao cô cũng là ân nhân của anh, anh chịu hạ thấp giới hạn xuống một chút. Nhưng Hoắc Triều vẫn cảnh cáo cô một câu: "Lần sau đừng tự chủ trương làm vậy, biết chưa?"
Thư Nhã mím môi, khó chịu nói: "Anh, em biết rồi."
Keo kiệt!
Miệng Thư Nhã rói biết rồi, nhưng cô chẳng để tâm lời nói này, cô cũng không thực hiện được.
Muốn cô ấy không quậy nữa?
Kiếp sau đi!