Chương 22: Làm kiểm điểm

Nụ cười trên mặt Thu Nhã nhạt đi một chút.

Tên cô ta đặc biệt, cô ta vẫn luôn biết đều này. Từ nhỏ, đừng nói cùng họ cùng tên, ngay cả cái tên gần giống với cô ta, cô ta cũng chưa gặp qua.

Lúc cô ta còn học cấp ba, một giáo viên nam mới chuyển đến trường đã chọn ngẫu nhiên một bạn học để trả lời câu hỏi, và nói rằng ông ấy muốn chọn một cái tên nghe có vẻ đặc biệt nhất, và vào thời điểm đó cô ta là người được chọn.

Nhưng bây giờ, lại có một cô gái có cái tên gần giống với tên của cô ta? Và gần đây cô gái này đang rất được chú ý, thậm chí bạn của cô ta là Lý Mộ cũng tưởng nhầm cô gái đó thành cô ta mà.

Lý Mộ ở đầu bên kia tiếp tục hưng phấn nói: "Thu Nhã, không phải chỉ có mình tớ đâu, lúc đầu Tiểu Linh nghe tin cũng tưởng rằng người đấy là cậu đó. Oa, còn định bảo cậu dẫn anh ấy về cho tụi mình gặp mặt nữa cơ."

Giọng điệu của Thu Nhã lại nhẹ hơn nữa: "Vậy à?"

"Đúng vậy, bởi vì bọn tớ nghĩ rằng chỉ có cậu mới có sức hút này, và tên của cậu cũng gần giống vậy, ai ngờ ..."

Ai có thể ngờ rằng lần đầu tiên họ lại nhận sai người thế chứ? Lúc đó cô ấy và Tiểu Linh đều rất bàng hoàng.

Nhắc mới nhớ, Thu Nhã lớn vậy rồi, cũng chưa được người con trai nào đối xử với mình giống với cách mà người con trai kia đối với Thư Nhã. Phó Minh Khiêm giỏi về mọi mặt, nhưng về mặt tình cảm thì lại rất kém, dù có thích Thu Nhã thì anh ấy cũng không bao giờ theo đuổi cô ta bằng sự phô trương.

Thời đi học, có lẽ mọi cô gái đều có một giấc mơ tình yêu mãnh liệt và nổi tiếng. Tính cách của Phó Minh Khiêm thì quá hướng nội và có hơi trầm tính cộng thêm hoàn cảnh gia đình nên thế nào anh ấy cũng sẽ không làm những chuyện quá lố. Vì vậy Thu Nhã chưa bao giờ đồng ý lời theo đuổi của Phó Minh Khiêm, và cả hai người chỉ đơn giản là mối quan hệ bạn bè với nhau mà thôi.

Là một người ngoài cuộc, Lý Mộ thực sự cảm thấy Phó Minh Khiêm cũng đủ tốt rồi, nhưng cô ấy nghĩ, có lẽ Thu Nhã cảm thấy Phó Minh Khiêm còn chưa đủ tốt, và muốn đợi người tốt nhất nhỉ.

Đầu dây bên kia Lý Mộ đang bận, đột nhiên kêu lên: "A, Thu, Tiểu Linh bảo với tớ có chuyện hóng hớt để xem nè. Tớ đi hóng hớt cặp đôi Nhất Trung đó trước nhé. Ngày mai gặp nhau ở trường. "

Thu Nhã nhẹ giọng nói: "Mai gặp."

Sau khi cúp điện thoại, lần đầu tiên có cái tên Hoắc Triều in sâu vào tâm trí của Thu Nhã.

Một Thư Nhã khác sao?

Cô ta muốn gặp cô ngay bây giờ.

Lúc này, Thư Nhã cũng đang nói chuyện điện thoại với Ninh Hạ Ngọc.

Ninh Hạ Ngọc giọng điệu hấp hối: "Thư Nhã, tôi vừa mới nghe được một chuyện."

Trên mặt Thư Nhã đang đắp một cái mặt nạ trị giá mười bảy nghìn năm trăm đồng, giọng nói của cô có chút mơ hồ: "Chuyện gì vậy?"

"Nam sinh đầu to kia là học sinh khối 11 của chúng ta đó. Nghe nói cậu ta muốn cho cậu biết tay đó! Cậu ta nói muốn xả tức dùm Trương Ngọc Vi đấy!"

Thư Nhã: ...

Hên là lúc đó cô đã ở một góc đông người nơi căn tin, không cho cậu ta cơ hội để ra tay.

Nếu không thì chắc hôm nay cô đã phải chịu khổ rồi.

Ninh Hạ Ngọc xúc động nói: "Vốn dĩ chiều nay lúc ra về, tôi nghe nói đại ca đã bẻ gãy hai cổ tay của cậu ta thì nghe có vẻ tàn ác, nhưng bây giờ, tôi không nghĩ như vậy nữa, do cậu ta là người kiếm chuyện trước mà, lúc đầu thằng đầu to cũng tới chọc cậu trước đó.--- "

Thật ra thì khi nghe được Hoắc Triều làm gì với chàng trai đó thì Thư Nhã có chút giật mình.

Cô cho rằng Hoắc Triều nhiều nhất cũng chỉ đánh chàng trai này một nắm đấm để báo thù cho cô, nhưng không ngờ anh lại đánh gãy cả cổ tay của người ta.

Đây còn là nam chính ngu ngốc bị tiền chọc mù trong sách không? Chàng trai trong sách không hung dữ và tàn nhẫn như vậy nhỉ?

Thư Nhã không nhịn được mà nhìn lại chính mình trong gương.

Với chiếc mặt nạ trên mặt, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt thông minh của mình trong gương. Có khi nào là vì cô quá quyến rũ và quá biết làm nũng nên khiến cách xử sự của nam chính cũng thay đổi theo sao? Còn nhận được đối đãi mà ngay cả nữ chính chưa bao giờ có nữa?

Quả nhiên người phụ nữ biết làm nũng luôn có một cuộc sống tốt đẹp.

Còn có một câu nói khác là đàn ông đều là lũ đê tiện.

Bạn càng ngoan ngoãn và hiểu chuyện thì anh ta càng nghĩ điều đó là điều mà bạn nên làm.

Nếu thường ngày bạn hay làm loạn, và thỉnh thoảng mới hiểu chuyện, anh ta có thể sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Ninh Hạ Ngọc vẫn đang chia sẻ drama cho Thư Nhã nghe: "Thư Nhã, tôi còn nghe nói một chuyện nữa."

"Hả? Chuyện gì nữa vậy?"

"Hình như đại ca đang làm kiểm điểm trước mặt toàn trường á, cậu biết đó, lần này anh ấy đã làm chuyện... quá đáng với nam sinh đó."

Tuy Hoắc Triều chủ yếu muốn gϊếŧ gà dọa khỉ, để mọi người không dám khıêυ khí©h Thư Nhã nữa, hơn nữa chàng trai này còn chưa kịp đυ.ng gì đến Thư Nhã.

Thư Nhã dừng lại một chút rồi nói: "Mình biết rồi."

"Thôi, không sao đâu, Thư Nhã, mình cúp máy trước nha."

"Tạm biệt."

Sau khi Thư Nhã cúp điện thoại, liền gửi một đoạn tin nhắn cho Hoắc Triều.

Bé Nhã: Anh ơi anh ơi, em nghe nói anh sắp phải làm kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh của trường ạ?

Sau mười lăm phút, Hoắc Triều mới trả lời lại.

Anh:?

Bé Nhã: Rất nhiều người đang truyền tin này ấy ạ.

Cô không lôi Ninh Hạ Ngọc ra, nên cô mơ hồ nói rằng nhiều người đang nói về nó.

Thư Nhã trong nháy mắt đã nảy ra ý tưởng, gần đây cô đã làm nhiều chuyện sai trái, còn nhờ nam chính bẻ gãy cổ tay của người ta nữa. Vì vậy, cô đã đối xử với anh tốt hơn một tí, không nhiều, chỉ là một tí mà thôi.

Thỉnh thoảng, mình cũng muốn cho Hoắc Triều một chút ngọt ngào.

Cô rất hào phóng. Bé Nhã: Anh à, nếu anh cảm thấy xấu hổ khi là kiểm điểm thì lúc đó em có thể làm đồng hành cùng anh. Đồng hành xuyên suốt luôn!

Chắc do Hoắc Triều lười gõ chữ quá nên gửi hẳn một đoạn tin nhắn thoại.

Không có chuyện đó đâu, con nít đừng suy nghĩ nhiều quá.

Chắc Hoắc Triều đang chuẩn bị đi ngủ, nên giọng nói có chút khàn.

Nếu đã không có chuyện đó thì Thư Nhã cũng không nói gì nhiều, sau khi nói lời tạm biệt, cô đặt điện thoại xuống và bắt đầu làm bài tập.

Trưa ngày hôm sau, Thư Nhã và Ninh Hạ Ngọc vừa dùng bữa xong, một người trông như một học sinh của hội sinh viên đang tiến về phía họ.

Thư Nhã không quen biết gì anh ta, nhưng trông anh ta có vẻ biết rất rõ về nữ thần học đường Thư Nhã đang nổi gần đây ở Nhất Trung. Ngay khi nhìn thấy cô, anh ta đã háo hức bước tới và nói: "Cậu có phải là Thư Nhã đúng không? Lát nữa học trưởng Minh sẽ làm kiểm điểm ở phòng phát thanh cho toàn trường nghe á. "

Làm kiểm điểm sao?

Không phải nói không có chuyện gì sao?

Thư Nhã chớp chớp mắt: "Sao tự nhiên lại làm kiểm điểm vậy?"

Chàng trai đẩy chiếc kính lên mũi và nghiêm túc giải thích: "Tác động của vụ việc này quá tồi tệ rồi. Vụ việc của anh Minh quá tàn nhẫn. Giáo viên chủ nhiệm của đứa bị bẻ gãy cổ tay rất không hài lòng. Ban đầu ban giám hiệu định cho học trưởng Minh làm kiểm điểm dưới cờ vào thứ 2 tuần sau. Nhưng mà sau đó có lẽ họ đã thông qua cuộc bàn luận, đến cuối cùng thì anh Minh cũng đã đồng ý với việc làm kiểm điểm thông qua đài phát thanh. "

Thư Nhã sửng sốt một hồi mới hỏi: "Khi nào thì bắt đầu đấy?"

Chàng trai liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Mười phút nữa sẽ bắt đầu."

Sau khi Thư Nhã hỏi phòng phát thanh ở đâu, cô đã lao nhanh đến phòng phát thanh.

Nếu hôm qua cô đã nói rằng sẽ đồng hành cùng Hoắc Triều trong buổi suốt quá trình anh làm kiểm điểm, thì cô nhất định phải làm được.

Tất nhiên, trong lòng cô cũng có một chút tâm tư nhỏ.

Hôm nay cô vất vả đồng hành cùng Hoắc Triều như vậy, nói không chừng ngày mai một con tàu du lịch hạng sang sẽ được nâng cấp thành tàu du lịch đa cấp hạng sang của hoàng gia thì sao? Cũng có thể có thêm một chuyến du lịch biển bằng máy bay trực thăng thì sao?

Vì vậy, vào thời điểm này vẫn cần phải xem lại sự ưu ái.

Chín phút sau, Thư Nhã đã đến phòng phát thanh một mình, có lẽ Ninh Hạ Ngọc không muốn làm tinh chất chanh, nên không đi theo cô.

Khi cô đến phòng phát thanh, Hoắc Triều không cầm bất kỳ bản thảo nào trên tay, dường như đã sẵn sàng cho việc làm kiểm điểm ngẫu hứng rồi.

Trong phòng phát thanh ngoài anh ra còn có một cô gái của hội sinh viên.

Trông thấy Thư Nhã tới, cô gái nhận thức được mình phải rời đi, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở Thư Nhã: "Bạn học, một lát cậu bảo anh Minh làm kiểm điểm đàng hoàng nhen, đừng làm loạn nữa."

Thư Nhã gật đầu: "Tớ biết rồi."

Nếu Hoắc Triều nhân dịp này mà làm loạn, thì hôm nay anh nhất định sẽ bị bố mẹ anh để ý.

Vì vậy Thư Nhã nghiêm túc nói: "Anh à, một lát làm kiểm điểm anh nhớ làm đàng hoàng nhé. Không được nói lung tung."

Hoắc Triều nhìn thiết bị ở bên cạnh một cách thờ ơ, ừm một tiếng.

Tuy Hoắc Triều đã nói ừm rồi, nhưng tại sao Thư Nhã vẫn cảm thấy bất an như vậy chứ?

Luôn có cảm giác như chuyện gì đó sẽ xảy ra vậy.

Một giờ chiều, cuối cùng Hoắc Triều cũng đã bắt đầu bài kiểm điểm ngẫu hứng của mình.

Ở phần đầu, anh đã tự giới thiệu về bản thân và nói những gì đã xảy ra. "Tôi là Hoắc Triều. Mới hôm qua tôi đã đánh người ở trong căn tin. Nên bây giờ tôi phải làm một bản kiểm điểm."

Thư Nhã nghe vậy, cuối cùng cũng buông xuống được trái tim đang treo lơ lửng của mình.

Tất nhiên, bản kiểm điểm của Hoắc Triều vẫn còn quá cô đọng. Nói chung thì, người thực hiện bản kiểm điểm trước tiên phải chào hỏi các giáo viên và bạn học đã, rồi sau đó nói một số từ quang minh chính đại thuộc dạng chính thức, chẳng hạn như "Tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi khi đối mặt với những sai lầm nghiêm trọng mà tôi đã mắc phải. "," Tôi xin lỗi vì đã phụ sự kỳ vọng của bố mẹ, giáo viên và các bạn cùng lớp, cũng như xin lỗi bố mẹ và giáo viên đã dạy dỗ tôi. Ở đây, tôi cảm thấy vô cùng tự trách, và tôi sẽ suy ngẫm sâu sắc về bản thân trong thời gian tới. Mong mọi người cho tôi thêm một cơ hội nữa. "...

Lời nói thường lệ này, ngay cả một từ Hoắc Triều cũng không nói. Nhưng mà dựa theo mức độ kiêu ngạo của anh, có lẽ trong cuộc đời của anh, anh sẽ không bao giờ nói ra những lời nhẹ nhàng như vậy.

Thư Nhã không đòi hỏi cao siêu gì, chỉ cần Hoắc Triều kết thúc bản kiểm điểm này một cách yên bình là được.

Sau đó, để việc này được khép lại càng sớm càng tốt.

Hoắc Triều: "Chuyện hôm qua, tôi không nên bẻ gãy cổ tay bạn học này..."

Ừm thì, câu nói này rất bình thường.

Quả nhiên Hoắc Triều không làm loạn.

Được dịp anh chịu phối hợp làm kiểm điểm, cũng là chuyện không dễ dàng gì. Dù gì đây cũng không phải là chuyện vinh quang gì.

Ngay khi Thư Nhĩ còn muốn tiếp tục nghe những lời sau, Hoắc Triều đột nhiên tắt micro, không ngờ lại quay mặt về phía cô nói: "Nếu có lần sau nữa thì anh vẫn sẽ làm như vậy."

Thư Nhã:? ? ?

Gì cơ? Không phải là đang làm một bản kiểm điểm sao? Sao đột nhiên lại thành nói chuyện riêng với cô rồi?

Thói quen của nam chính hóa ra là thâm trầm, thao tác khoa trương như vậy sao!

Mặc dù thao tác này vượt xa mong đợi của cuốn sách, nhưng cô cảm thấy sức hút của mình quả thật rất lớn.

Nam chính ngu ngốc bị tiền chọc mù lại có một mặt ngọt ngào như vậy sao?

Sao trong cuốn tiểu thuyết lại không miêu tả hết chứ!

Quả nhiên một người giấy chính là người giấy, điều này hoàn toàn khác với việc đối mặt với một người thật! Giờ phút này đây, một Hoắc Triều bằng xương bằng thịt, là một người sống, cảm giác như anh không giống với nam chính trong sách.

Hoắc Triều bật micro và tiếp tục nói trước toàn thể giáo viên và học sinh của trường: "Tôi không nên dùng phương pháp thô bạo đối với các bạn học trường Nhất Trung để làm tổn thương thể xác và tinh thần của cậu ấy..."

Hoắc Triều tắt micro: "Sau này nếu có người lại đến kiếm chuyện với em nữa, thì cứ nói cho anh biết nhé."

Oa…

Thư Nhã sững sờ hai giây, sau đó chậm rãi đi tới chỗ Hoắc Triều, hai mắt sáng rực gật đầu.

Hoắc Triều tiếp tục bật micro: "Tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Những ngày tháng sau này tôi sẽ là một học sinh ngoan của trường Nhất Trung này, sẽ là một người có kỷ luật và tuân thủ theo pháp luật, đoàn kết và yêu thương các bạn trong lớp, và tích cực hướng về..."

Sau đó lại tắt micrô: "Có anh ở đây che chở em, không ai có thể động vào em."