Chương 23: Micro bị hư

Hoắc Triều lại bật micro một lần nữa: "Những ngày tháng sau này tôi sẽ kiềm chế bản thân, sửa chữa sai lầm, không phụ lòng mong đợi của mọi người. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói trong lần kiểm điểm này, cảm ơn mọi người."

Hoắc Triều nói xong, tắt micro một cách dứt khoát.

Sau khi không còn âm thanh từ micrô trong đài phát thanh phát ra nữa, thì bầu không khí liền chìm vào sự yên lặng ngay lập tức.

Lúc này, trong phòng phát thanh rộng dãi chỉ có mình Hoắc Triều và Thư Nhã.

Thư Nhã cảm thấy sự ba phải của Hoắc Triều được anh diễn đạt rất lưu loát. Những lời anh nói vào micro ban nãy, tuy là giọng điệu không có cảm xúc gì nhưng mà những điều nên nói cũng nói rồi, những điều nên kiềm lạ cũng đã kiềm rồi.

Nhưng những thứ này đều làm cho có mà thôi?

Bởi vì anh nói xong đằng này, đằng kia anh lại nói với cô một điều hoàn toàn khác.

Thư Nhã nghiêng đầu hỏi: "Anh nè, vừa nãy anh nói sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người sao?"

Hoắc Triều lười biếng: "Giả đó."

Đôi mắt to đẹp của Thư Nhã cong lên: "Vậy lời nào mới là thật ạ?"

Hoắc Triều thở dài.

"Những lời mà anh nói với em."

Sau khi suy đoán của cô được đương sự xác nhận rõ ràng, nụ cười trên mặt Thư Nhã lại sâu hơn một chút.

Thư Nhã cảm thấy thật tuyệt khi được ai đó chở che.

Vậy sau này có phải cô được bước đi một cách hiên ngang trong trường Nhất Trung rồi không? Dù trời có sập xuống thì cũng sẽ có Hoắc Triều che chở cho cô lại.

Lúc này, cô gái trong hội học sinh đã tự ý rời đi vừa nãy mở cửa ra nói: "Anh Hoắc, nếu đã làm xong kiểm điểm rồi thì hai người có thể rời đi."

"Ừm."

Sau khi Thư Nhã vào lớp, Ninh Hạ Ngọc vội vàng thò đầu qua nói: "Tiểu Nhã, vừa nãy micro bị hỏng hay bị sao vậy? Lúc có lúc không, đại ca nói mấy câu là mất tiếng. Làm tôi căng thẳng muốn chết, còn tưởng có chuyện gì nữa cơ."

Thư Nhã sửng sốt một chút lát sau mới phản ứng kịp tại sao chiếc micrô vừa nãy bị mất tiếng.

Bởi vì Hoắc Triều nói chuyện với giáo viên và học sinh trong trường trước, sau đó là nói với cô, nên anh mới tắt micro giữa chừng.

Cô đang ở hiện trường nên không nghĩ gì, nhưng khi lọt vào tai các bạn học khác thì micro như bị hỏng nên mới lúc có lúc không!

Thư Nhã không nói rõ lý do chỉ nói micro vẫn ổn. Nếu cô nói Hoắc Triều thẳng mặt là vậy nhưng sau lưng lại khác, ba phải, thì sau này anh vẫn sẽ làm tự làm theo ý mình, sẽ ra mặt vì cô, như vậy không chừng lại gây ra trận phong ba lớn nữa.

Dạo này cô cũng đã đủ nổi tiếng rồi, nên cũng không cần phải tăng độ nổi tiếng nữa.

Ninh Hạ Ngọc vỗ vỗ ngực: "Cũng may lần kiểm điểm của đại ca đã được hoàn thành một cách suôn sẻ. Đợt này coi như mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi."

Thư Nhã gật đầu. Bồi thường cũng đã bồi thường rồi, kiểm điểm cũng đã xong xuôi, sau khi nam sinh đến bệnh viện kiểm tra tổng quan cũng không có vấn đề gì lớn, nên chuyện này có thể cho qua rồi.

Nhưng cũng sau sự việc này, Thư Nhã phát hiện nam chính cũng không phải trai thẳng, thỉnh thoảng vài câu vẫn có thể chọc cho tim cô đập nhanh.

Buổi chiều, Ninh Hạ Ngọc trông rất bận rộn, nên Thư Nhã tranh thủ hỏi cô ấy bận gì, cô ấy nói mình bận hóng hớt.

Ở thành phố H có rất nhiều trường trung học phổ thông, rất nhiều sự mập mờ giữa các chàng trai và cô gái, drama thì cũng rất nhiều.

Ninh Hạ Ngọc đã tham gia vào rất nhiều nhóm của các trường khác nhau, cũng không biết sao cô ấy lăn được vào đó nữa. Ngày nào cũng nghe ngóng được rất nhiều drama.

Thư Nhã không có hứng thú với những drama của người khác, nên đương nhiên sẽ không đi hóng hớt cùng Ninh Hạ Ngọc.

Nhưng đến tiết gần cuối của buổi chiều, Ninh Hạ Ngọc đột nhiên kêu lên một tiếng nhỏ, Thư Nhã trong phút chốc cũng bị cuốn hút.

"Sao vậy?"

Ninh Hạ Ngọc sửng sốt: "Nhã, thì ra ở thành phố H này còn có một học sinh khối 11 có tên Thu Nhã gần giống cậu kìa."

Thư Nhã có hơi choáng váng, Thu Nhã.

Tên này thực sự không phổ biến. Có phải Ninh Hạ Ngọc đang nói về nhân vật nữ chính Thu Nhã không?

Cô liếc nhìn giáo viên đang đứng trên bục giảng, nam giáo viên Địa Trung Hải* đã ngoài bốn mươi tuổi đang loay hoay viết bảng đen và quay lưng với học sinh, nên cũng không có thời gian để ý đến cô. (*Địa Trung Hải: Đầu hói)

Thư Nhã vội vàng cúi đầu, nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Ninh Hạ Ngọc cũng hạ giọng nói: "Trong một nhóm chat, bạn của cô ấy, tên là Lý Mộ, đang tìm hiểu về chuyện của cậu và đại ca. Cô ấy nói rằng tên của cậu và tên của bạn của cô ấy gần giống nhau, vì vậy cô ấy gần như nghĩ rằng nữ chính là bạn cô ấy. Rồi mình ở trong nhóm, thấy câu này cũng tò mò nên hỏi, hóa ra họ của cô gái đó là Thu, Thu trong mùa thu, Nhã trong Nhĩ Khang.”

Vốn dĩ Thư Nhã đang chăm chú lắng nghe về nữ và những người bạn của cô ta, nhưng khi nghe Ninh Hạ Ngọc giới thiệu về cô ấy, Nhã trong Nhĩ Khang thì cô không thể kìm lòng, khịt mũi và cười.

Nhắc đến Nhĩ Khang làm mình nhớ ngay đến bàn tay Nhĩ Khang. Và chiếc mũi to mang tính đặc trưng của anh ấy.

Tâm trạng nghiêm túc ban đầu của Thư Nhã cũng bị lời nói của Ninh Hạ Ngọc phá hủy.

Lý Mộ cũng biết, nói một cách dễ nghe thì Thu Nhã là bạn thân của cô ấy, nếu nói một cách khó nghe thì chính là con chó theo mông Thu Nhã. Hai người họ tập hợp mọi người thành từng nhóm, đều không phải là người tốt lành gì.

Nhưng Lý Mộ tìm hiểu chuyện của cô và Hoắc Triều để làm gì?

Cô ấy tò mò về họ thế sao?

Ninh Hạ Ngọc tiếp tục nói: "Có vẻ như cô gái này nhiều chuyện lắm. Trong nhóm cô ấy còn muốn có ảnh của cậu, còn muốn cả clip của đại ca Hoắc nữa. Không biết sao cái tính tám chuyện của cô ấy lại nặng nề như vậy, cô ấy như muốn đào cả tổ tiên của cậu lên vậy. "

Thư Nhã đương nhiên không thể đoán được Lý Mộ tò mò về cô như thế là vì cô ấy ghen tị với cô. Cho dù trước đây Hoắc Triều đã chi rất nhiều tiền cho cô hay chuyện Hoắc Triều vì cô mà đánh nhau thì sau những lần bị công chúng thêm mắm thêm muối thì hai chuyện này đã trở thành câu chuyện kì ảo.

Không chỉ có Lý Mộ mà còn có rất nhiều chàng trai cô gái ở Thành phố H này cũng tò mò về cô.

Nhưng Thư Nhã của hiện tại không biết được rằng cô đã trở thành một nhân vật huyền thoại trong lòng rất nhiều học sinh trung học phổ thông ở thành phố H này.

Ninh Hạ Ngọc còn nhẹ giọng nói: "Tôi cảm giác như cô ấy sắp đến Nhất Trung rồi."

Thư Nhã sửng sốt: "Đến Nhất Trung làm gì chứ?"

"Có thể là muốn xem cậu như thế nào?"

Điều này cũng chỉ do Ninh Hạ Ngọc đoán mà thôi. Cô ấy nói: "Lý Mộ có nói trong nhóm sẽ đến thăm trường Nhất Trung cùng với một vài người bạn. Cô ấy đã lên kế hoạch về lộ trình và hỏi xem có đứa con trai nào trong nhóm muốn làm hướng dẫn viên cho không. Cảm giác như cô ấy rất giỏi về việc khơi chuyện, và cô ấy nói rằng cô ấy sẽ mời những người con trai hướng dẫn cô ấy đi ăn tối, và cô ấy cũng biết nhiều người trong Nhất Trung. "

Thư Nhã mím môi lại.

Trong lòng cô có linh tính, có lẽ rất nhanh, cô sẽ gặp được Thu Nhã và những người bạn của cô ta.

Trong lúc Thư Nhã và Ninh Hạ Ngọc đang tám chuyện thì vừa hay tiết này là tiết tự học của bọn người Hoắc Triều. Anh, Hứa Vệ Trần còn có Triệu Chi Phong và một nhóm người đang nghiên cứu cách đan chiếc túi kia ở phía sau lớp học.

Hứa Vệ Trần có sở trường trong việc may vá, anh ta đã từng đan cho mình cả một chiếc khăn, anh ta là người tinh tế nhất và khéo léo nhất trong ba người bọn họ.

Bất kể đan cái gì, phần đầu và phần cuối luôn là phần khó và phức tạp nhất, vì vậy phần đầu của chiếc túi thủ công này đã được giao cho Hứa Vệ Trần.

Triệu Chi Phong ôm đầu than thở: "Sao tôi cũng phải làm chuyện này chứ!" Cậu ta đường đường là một khán giả, sao giờ lại phải tham gia vào công việc ẻo lả này chứ?

Cậu ta không cần mặt mũi nữa sao?

Hứa Vệ Trần vừa dùng đầu ngón tay linh hoạt để đan, vừa hướng dẫn mọi người: "Sau khi xỏ kim xong rồi thì đầu tiên dùng kim đầu tiên đưa xuống hàng thứ nhất, rồi đưa kim thứ hai lên hàng đầu tiên, rồi sau đó cứ một kim lên một kim xuống vậy đó... "

Triệu Chi Phong cảm thấy đầu của mình sắp bị nổ tung: "Đây rốt cuộc là cái gì với cái gì đây? Hả? Anh em, chuyện này còn khó hiểu hơn cả thiên sách nữa đó!"

Hứa Vệ Trần nói tới kim lên xuống, không chỉ Triệu Chi Phong, mà ngay cả Hoắc Triều cũng đau hết cả đầu.

Anh đã sống trên đời này được mười tám năm, cầm bút trên tay, cầm gậy, cầm dao, đã từng đánh nhau, từng chạy xe máy và cũng đã từng chơi piano.

Nhưng mấy kim mũi chỉ này, đừng nói chạm tới, trước đây thấy anh cũng chưa từng thấy qua.

Hiếm khi Hoắc Triều mới thốt ra một câu chửi thề: "Má, việc này là do người làm sao?"

Vậy tại sao anh lại hứa với Thư Nhã là anh sẽ làm món đồ này cho cô chứ?

Sau khi Hứa Vệ Trần cầm kim chỉ lên, vẫn luôn bình tĩnh, bình tĩnh là vì anh ta thích làm việc này, anh ta đang bận bịu, nói: "Khi đã quen rồi mới biết thực ra việc may vá không khó chút nào."

Triệu Chi Phong tỏ vẻ phủ nhận: "Tôi không muốn quen với loại việc này, tôi không muốn chút nào." Cậu ta hét vào mặt Hoắc Triều: “Anh, anh Triều, cậu tha cho tôi lần này đi được không?" Để cậu ta đan đồ, cậu ta thà học thuộc lòng một trăm mẩu văn tiếng anh, làm một trăm đề vật lý còn hơn.

Hoắc Triều vốn dĩ mím chặt đôi môi mỏng, nhìn động tác của Hứa Vệ Trần, nghe được lời nói của Triệu Chi Phong thì nhếch môi, tâm trạng tốt hiếm thấy: "Người anh em tốt, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu."

Hoắc Triều nói xong, Hứa Vệ Trần liền tiếp câu ngay lập tức: "Đan với nhau bằng len."

Triệu Chi Phong nằm dài lên bàn, mặt áp vào mặt bàn: "Cậu gϊếŧ tôi đi, tôi không muốn sống nữa."

Hai người bọn họ đều không để ý tới cậu ta, dù sao thì lần này Triệu Chi Phong không tham gia là chuyện không thể xảy ra.

Sau khi Hứa Vệ Trần đan xong hàng đầu tiên với tốc độ rất chậm, cậu ta hỏi Hoắc Triều: "Triều, cậu có biết làm chưa?"

Hoắc Triều xoa xoa thái dương, vừa rồi bị những hành động này làm cho hoa mắt, xem xong liền cảm thấy khó khăn, Hứa Vệ Trần vừa dừng lại thì thứ tự gì anh đều quên cả rồi.

"Cậu làm lại lần nữa đi."

Hứa Vệ Trần rất kiên nhẫn, "Được thôi."

Sau khi Hứa Vệ Trần kiên nhẫn giải thích lần nữa, liền đưa kim chỉ cho Hoắc Triều: "Nào, Triều, cậu thử xem."

Hoắc Triều cầm lấy kim chỉ một cách nghiêm túc, quấn lấy kim trên que đan với động tác cứng đờ. Vậy tại sao anh lại dấn thân vào việc này chứ?

Triệu Chi Phong thấy thú vị, đã lén quay lại cảnh này, sau đó liền đăng lên trang cá nhân của mình.

"Để ghi chép lại, lần đầu tiên anh Triều đan túi cho một cô gái."

Video được đăng trên trang cá nhân của cậu ta chỉ có mười giây, nhưng mười giây này đủ để làm rõ điều gì đã xảy ra.

Chưa đầy một phút đồng hồ trôi qua, trang cá nhân của Triệu Chi Phong đã được truyền đi khắp nơi.

Số lượt thích, bình luận đang dần tăng lên.

Có một nhóm người cảm thấy rằng thế giới này là ảo ảnh.

[Đây là đại ca Hoắc sao? Không thể tin được!]

[Tình yêu ngọt ngào đáng ghen tị chết tiệt đi mà.]

[Đối với một cô gái sao??? Nó có phải là một trong tin tức đang gây ồn ào gần đây không? Gì mà Thư Nhã á hả? ]

[Mối quan hệ giữa họ là gì vậy? Có phải là bạn trai bạn gái không?]

[Ngưỡng mộ quá.] [Mà này, Triệu Chi Phong, tuy cậu và đại ca Hoắc là anh em, nhưng sao cậu lại quay lén cái này, cậu chắc là sẽ không bị cậu ta đánh chết không?]

[Wifi của bệnh viện rất tốt, cậu cứ yên tâm đi.]

[Người anh em này, nếu ngày mai cậu còn ở đó, thì hãy đăng lên trang cá nhân để báo bình an cho chúng tôi biết nữa nha.]

Ban đầu Triệu Chi Phong không trả lời gì hết, nhìn bình luận thì cười ngốc cả ra. Nhìn thấy mấy câu cuối cùng này, anh lại cười thầm một cái.

Khi cậu ta vừa tung đoạn clip này ra, cậu ta đã cố ý chặn không cho Hoắc Triều và Hứa Vệ Trần xem tin này rồi. Vì vậy họ không biết cậu ta đã làm gì đâu.

Lúc này, Hoắc Triều nhướng mày liếc cậu ta một cái, ngang ngược nói: "Chi Phong, đến lượt cậu rồi."

Triệu Chi Phong:...

Cậu ta cầm lấy kim đan một cách không tình nguyện.

Nhưng cậu ta có thể làm gì chứ?

Khi ra ngoài xã hội, thì sớm muộn gì cũng phải làm thôi.