Lục Vân cũng không thiên vị Chu Sài, đối đãi hắn ngang hàng như những vị khách khác.
Mì nằm trong tay Lục Vân vẫn nghe lời như cũ, nàng mở bao bột mì, bột mì dính trên bao phốc phốc rơi xuống. Bên kia là nồi nước lèo nóng hôi hổi, từng sợi mì mảnh dài lần lượt bị ném vào trong.
Trộn đều gia vị, lại đổ vào một muỗng nước lèo, trang trí thêm một quả trứng chiên cùng rau xanh, cuối cùng rắt lên ít hành thái để làm điểm nhấn.
Lục Vân: "Mì nước trong của ngươi có rồi đây."
Chu Sài nuốt một ngụm nước miếng, hắn không biết vì sao một bát mì nước trong tầm thường lại có thể nhìn ngon miệng như vậy.
Qua mấy giây, Chu Sài không còn rảnh rỗi chú ý những thứ này, hắn ngồi ở trước bàn bưng bát húp lấy húp để, ăn đến thơm ngon vô cùng. Lúc Lục Vân đem củ cải chua cay để trước mặt Chu Sài, hắn cũng không có chú ý đến nhưng khi ngửi thấy hương vị chua chua cay cay lượn lờ trước mắt, lúc này hắn mới chú ý đến đĩa củ cải nho nhỏ trước mặt..
Ăn một miếng củ cải, hắn thậm chí còn nghe được âm thanh trong trẻo của miếng củ cải nhai giòn sừng sựt trong miệng, hương vị chua cay nhẹ nhàng khoan khoái kết hợp với củ cải mỏng giòn, ngon, thật sự ăn quá ngon.
Chu Sài: "Lại cho ta thêm một chén mì nước trong, tất cả củ cải chua cay đều bán hết cho ta!"
Một mình Chu Sài đã giúp Lục Vân kiếm được 68 văn tiền.
【Hệ thống ấm áp nhắc nhở: Nhiệm vụ để biểu ca Chu Sài ăn hết nguyên một phần hoàn chỉnh tiểu long bao. 】
Lục Vân không nóng vội, tiểu long bao tạm thời chưa thể làm, chờ nàng đủ năng lực làm tiểu long bao lại nói tiếp. Huống chi, hiện tại trực tiếp hỏi chuyện Chu Sài về biểu ca của hắn, thật sự không thích hợp lắm.
Lý Hưng đã được coi như là khách quen ở tiệm mì Lục Vân, lần này hắn tới đây còn mang theo hơn mười vị đồng học, đoàn người vừa đi vừa nói thì đã đến tiểu quán mì của Lục Vân.
Vừa đến, mọi người thấy Chu Sài đang bưng bát ăn mì, chỉ cảm thấy Lý Hưng không có nói dối. Lúc Chu Sài đặt bát xuống thì cũng là lúc đối mắt với Lý Hưng, Chu Sài mãnh liệt ho khan vài tiếng.
Cầm lấy quạt xếp của mình, Chu Sài vội vàng chuồn khỏi quán mì.
Lý Hưng ý vị thâm trường cười cười, lúc này mới nói: "Lão bản, chúng ta muốn sáu bát mì nước trong."
Chu Sài chạy đi rất xa mới nhớ tới củ cải chua cay hắn gọi lúc nãy còn chưa mang theo, hắn đứng trên phố dáo dát nhìn chung quanh, chưa đến nửa khắc ( chưa đến 15") hắn lại vội vội vàng vàng quay lại quán mì.
Chu Sài: "Lão bản, ta quên cầm củ cải chua cay của ta."
Lý Hưng nghe thấy mấy chữ củ cải chua cay liền vội quay đầu nhìn Chu Sài và Lục Vân, lúc nãy Lý Hưng vội nói chuyện cùng đồng học nên không chú ý bên ngoài có dán biển: "Sản phẩm mới củ cải ba văn tiền một đĩa".Bây giờ thấy củ cải chua cay liền nuốt nước miếng mấy lần: "Lão bản, ta cũng muốn một phần củ cải chua cay."
Lục Vân: "Hắn mua hết rồi ."
Chu Sài vội vàng chia một phần củ cải cho bàn Lý Hưng, hắn nhìn Lý Hưng cười khan mấy cái rồi cầm củ cải chua cay chạy biến. Ăn người miệng ngắn cắn người miệng mềm, hắn tin tưởng bọn Lý Hưng sẽ không nói cái gì thêm nữa.
Buổi sáng tiệm mì Lục Vân kinh doanh không tồi, đại khái bán ra 60 bát mì nước trong. Đây là buổi bán đắt khách nhất từ lúc nàng xuyên qua tới nay, khoảng hơn ba trăm văn, cộng thêm tiền Lục Vân mua nguyên liệu thì tổng cộng có hơn bốn trăm văn.
Buôn bán có lời đương nhiên phải cao hứng, chỉ là trong tay cầm hơn bốn trăm văn thật sự có chút nặng. Dù sao trước khi xuyên không, Lục Vân đều dùng tiền mặt hoặc trực tiếp dùng điện thoại thanh toán, thuận tiện hơn rất nhiều.
Vì có thể sớm ngày làm tiểu long bao, buổi sáng sau khi Lục Vân quét dọn quán mì xong, lại đi mấy quán bán đồ ăn xung quanh mua sáu cái củ cải trắng về làm củ cải chua cay.
Giữa trưa vốn là thời điểm nhiều người nhất nhưng kết quả Lục Vân lại chỉ bán được hai mươi mấy bát mì nước trong, ngay cả củ cải chua cay đều còn thừa rất nhiều.
Củ cải chua cay còn dư cũng không cần lo lắng quá nhiều, mang nó về Lục gia làm bữa tối là được rồi. Vả lại củ cải muối càng lâu thì lại càng ngon miệng, hương vị cũng càng ngày càng chua hơn một chút, ăn vào cũng ngon hơn nhiều..
Lúc muốn quay về thôn Liễu Thụ, Lục Vân mới biết được vì sao tiệm mì của mình chỉ bán được như vậy..
Trên con đường này có rất nhiều quầy hàng, đại đa số đều bán đồ ăn. Bởi vì Lục Vân thuê tiệm mì nằm trên một con phố khá hẻo lánh nên mỗi lần trở về nhà đều phải đi từ đầu đường đến cuối đường. Hôm nay lúc nàng đang trên đường về thôn, phát hiện trước quầy hàng mấy nhà đều dán giấy ưu đãi giống nàng, ngay cả chữ viết ở trên đều giống nhau như đúc .
Có bánh bao giá đặc biệt , có mì lạnh giá đặc biệt , cũng có người học theo Lục Vân làm mì nước trong, nhưng giá cả lại thấp hơn tiệm Lục Vân một văn tiền , rất nhiều thực khách vừa đi vào con đường này liền trực tiếp đến quầy của bọn họ ăn, nên không có ai đi ngang qua tiệm mì Lục Ký.
Mấy cái quầy hàng này đúng thật có chút ảnh hưởng đến việc làm ăn của Lục Vân.
Vị thư sinh bán chữ kia vừa lúc cũng mới viết xong giấy ưu đãi cho mấy cái quầy hàng khác. Lúc đi về gặp được Lục Vân liền cười ngượng ngùng, bước chân cũng nhanh hơn trước.
Lục Vân rũ mắt nhìn chằm chằm vị trí quán mì Lục Ký, khoảng cách từ đây nhìn lại có hơi xa .
Lục Vân đến ngân khố tư nhân, không có đem toàn bộ hơn bốn trăm văn tiền đưa ra, mà nàng chỉ lấy 300 văn tiền nhờ chưởng quỹ đổi sang bạc vụn giúp mình.
Khoảng cách từ ngân khố tư nhân đến tiệm mì của Lục Vân cũng không tính là quá xa, Lục Vân nghĩ về sau mình buôn bán lời bao nhiêu đều tới đây đổi thành bạc vụn mới được. Dù sao việc này cũng dễ làm, vả lại thực khách đến quán mì đều dùng bạc vụn.
Buổi sáng Chu Sài lấy bạc vụn ra, Lục Vân không có tiền thối, liền nhờ Chu Sài tự mình đến quầy hàng khác đổi sang tiền xu giúp nàng.
Chưởng quỹ ở ngân khố tư nhân đem mấy văn tiền đổi thành bạc vụn đưa cho Lục Vân: "Bạc của ngươi."
Lục Vân: "Cám ơn."
Lục Vân không có trực tiếp quay về thôn Liễu Thụ, nàng đi đến Đức Thành học đường. Lục lão tam đang theo học tại đây, đám người hay đi chung với Lý Hưng tới ăn mì ở tiệm nàng cũng đang theo học ở đây.
Bên ngoài Đức Thành học đường rất náo nhiệt , có các loại quầy hàng, có đồ ăn, có bán giấy và bút mực , còn có bán một chút văn nhã đồ vật, ngay cả quạt cũng có.
Lục Vân đứng bên ngoài học đường nhìn một lúc, rồi mới đi vào tìm người.
Đức Thành học đường vì để cho người thân của các học trò có thể dễ dàng gặp nhau, nên bên ngoài có người chuyên môn phụ trách giúp họ đăng ký tìm người.
Lục lão tam nghe được Lục Vân đến tìm mình thì có chút sửng sốt, bình thường Lục Vân ít khi lại đây tìm hắn, nàng lo lắng quấy rầy mình học tập nên không muốn lại đây. Nên Lục lão tam nhanh chóng chạy từ phòng ra đi tìm Lục Vân.
Lục lão tam nhìn thấy Lục Vân liền vội vàng bước đến: "Muội đến tìm ta có chuyện gì?"
Lục Vân lấy 60 văn tiền đưa cho lão tam, nàng cười: "Giúp muội viết vài thứ, 50 tờ là được, viết Lục Ký tiệm mì có bán mì nước trong giá đặc biệt bốn văn tiền, còn miễn phí tặng một đĩa nhỏ củ cải chua cay."
Tuy Lục Vân không cảm thấy vị kia viết thư tín thư sinh giúp người khác viết này đó có vấn đề gì, dù sao mọi người đều phải kiếm sống. Nhưng mà để Lục Vân đưa tiền mình kiếm được cho hắn để nhờ hắn viết, Lục Vân vẫn không thoải mái trong lòng. Huống chi, Lục lão tam cũng biết viết, vì sao muốn đế hắn chiếm tiện nghi chứ .
Ngay từ đầu Lục Vân không muốn tìm Lục lão tam là vì nàng chỉ muốn viết một hai tờ, không cần phải đặc biệt chạy đến một chuyến để làm phiền tam ca.
Lục lão tam: "Lục Ký tiệm mì có bán mì nước trong giá đặc biệt, còn tặng miễn phí một đĩa nhỏ củ cải chua cay?" Hắn đọc một lần liền nói: "Ngày mai lúc muội lên trấn thì đến đây, ta đứng bên ngoài học đường chờ muội, vài chữ này ngược lại cũng không khó viết, chỉ là bây giờ mà muội lại không quay về, thì chờ muội về tới thôn Liễu Thụ, trời đã khuya."
Lục lão tam ghét bỏ nhìn thoáng qua 60 văn tiền trong tay Lục Vân: "Muội cầm về đi, tự dưng khách khí với ta như vậy làm gì."
Lục Vân đem tiền nhét vào ngực lão tam: "Cho ca tiền sinh hoạt, cầm đi, lần sau lại cần làm phiền ca, cũng không phải cho không, 60 văn có thể mua được rất nhiều mực viết, viết còn được rất lâu đó."
Lục Vân nghĩ lần sau lúc lại tìm đến đây thì bộ cho huynh ấy văn phòng tứ bảo cũng mấy thứ linh tinh, hoặc là mua một cái quạt xếp, nàng thấy Chu Sài cầm quạt xếp nhìn rất không tệ , qua một đoạn thời gian nữa thời tiết cũng nóng lên.
Ánh mắt nàng dừng lại trên bộ xiêm y cũ kĩ của tam ca, Lục Vân cảm thấy có lẽ nên mua một bộ xiêm y mới cho huynh ấy cũng tốt.
Lục lão tam còn hơi lo lắng Lục Vân làm ăn không tốt, lúc trước Lục Vân bởi vì thấy tiệm đó giá thuê thấp mới mướn cái chỗ hoang vu hẻo lánh đó ; trước kia Lục Vân mỗi tháng đều nộp cho Lục gia 200 văn tiền thì chỉ còn lại chút vốn nhỏ, hiện tại nàng vậy mà muốn viết mấy thứ này, không nói đến bán giá rẻ mà còn muốn tặng miễn phí củ cải chua cay, có phải vì buôn bán lỗ hay không chứ.
Lục lão tam cảm thấy viết 50 tờ thì sao mà đủ, hắn về phòng lấy hơn một trăm tờ, rồi chuẩn bị bút chấm chấm mực bắt đầu viết.
Lục Vân ôm bạc vụn của mình quay về thì mới nhớ tới, mình mang theo củ cải chua cay quên đưa một ít cho Tam ca, hắn ăn mì nước trong miết thì chắc cái này củ cải chua cay huynh ấy cũng thích ăn ha.
Lúc Lục Vân trở lại Lục gia, cơm tối đã làm xong , vẫn là cháo loãng và bánh bao thô, chỉ khác ở chỗ hôm nay có nhiều hoen một dĩa trứng chiên, không có xào rau xanh nhưng có đậu hủ mà hàng xóm cách vách tặng cho, Lục mẫu đem đậu hủ xào mấy dĩa, trông cũng rất hao cơm .
Lục mẫu: "Đã về rồi à, nghỉ một chút đi, một hồi con làm củ cải chua cay rồi chúng ta bắt đầu ăn tối. Phụ thân con đó, buổi trưa lúc nào cũng lẩm bẩm nhớ thương củ cải chua cay của con ấy, nói nhà chúng ta làm dưa muối ăn cũng không tốn cơm, làm việc chẳng có chút sức lực nào cả. cũng không biết đau lòng khuê nữ, từ thị trấn đi bộ về còn phải làm cơm cho chúng ta!"
Lục đại tẩu liền vội vàng tiến lên, nàng nặn ra một nụ cười: "Để tỷ giúp muội cho, rửa củ cải ra sao, cắt củ cải đều để ta làm cho, muội phụ trách nêm nếm là được ."
Lục Vân: "Hôm nay quán mì còn thừa lại một ít củ cải chua cay, củ cải mua nhiều nên còn dư lại, con liền mang về nhà , lúc này ăn thì vừa vặn, sẽ chua và ngon hơn lúc trước một chút."
Lục đại tẩu: "Thật là tri kỷ nha."
Lục Vân cầm củ cải chua cay đi vào phòng bếp, đổ hết ra hai đĩa,còn nhiều hơn một đĩa so với ngày hôm qua. Ngày hôm qua ăn không đủ, hôm nay chắc sẽ đủ ăn đi.
Lục đại tẩu ngồi trong phòng ủy khuất nhìn Lục đại ca: "Chàng mau nhìn muội muội chàng kìa, nàng đang làm cái gì vậy, cái gì mà bán không hết nhiều quá nên cầm về chứ. Nàng đây là không muốn để ta học làm củ cải chua cay, cũng không thèm coi chàng là Đại ca! Ta thấy, trong mắt nàng chỉ có một người Tam ca đang theo học trên trấn thôi, về sau bọn họ lên trấn sống, còn chúng ta thì phải ở lại cái sơn thôn này ăn muối nha!" Một câu cuối cùng nàng ta cất cao giọng hét.
Lục đại ca: "Nàng có thể đừng gây ồn nữa được không, ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên quán mì đó nữa ."
Lục đại tẩu: "Muốn ta không đánh chủ ý lên nó nữa thì chàng mở cho ta cái quán mì đi. Chàng như vậy về sau con trai của ngươi cũng không thể nào đi học vỡ lòng, chớ nói chi là đi cái gì học đường trên trấn kia."
Cầm gối đầu bên giường đập về phía Lục đại ca, đại tẩu: "Ta mặc kệ, chàng phải nghĩ biện pháp cho ta, lúc trước khi thành với chàng, chàng nói đúng tốt, nói tuy rằng trong nhà muốn chu cấp tiền cho Tam đệ đến trường, nhưng về sau Tam đệ có tiền đồ cũng không quên chúng ta, chúng ta nếu sinh nhi tử, thì tìm cái gì tú tài trong thôn dạy vỡ lòng cho nó, để nó có thể theo học ở học đường, đi tỉnh thành học học đường, nhưng mà hiện tại ta muốn mua một cái trâm cài đều phải nói nửa ngày, ăn thịt cũng không đủ mà ăn!"
"Còn muội muội chàng nữa, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể mỗi ngày lên trấn trong khi mỗi tháng chỉ giao ra 200 văn tiền là xong , còn ta thì phải ở chỗ này làm ruộng."
Lục Vân đứng ở bên ngoài hô: "Đại ca đại tẩu, phụ mẫu kêu ta gọi nhà huynh ra ăn cơm."
Lục đại ca: "Được được, đừng nói nữa, một cái quán mì có thể kiếm được bao nhiêu tiền." Nói xong , hắn mới lớn tiếng trả lời: "Biết rồi , chúng ta qua liền đây."
Lục đại tẩu: "Làm sao chàng biết một cái quán mì không thể kiếm bao nhiêu tiền, đây là quán mì trên trấn đó, ta nhớ rõ một chén mì nước trong nàng bán năm văn tiền đấy, bây giờ còn đang bán củ cải chua cay."
Lục đại ca trừng mắt nhìn Lục đại tẩu một lúc nàng ta mới chịu ngậm miệng không nói tiếp.
Buổi tối, Lục Vân phát hiện cháo loãng ngao nhiều hơn so với ngày hôm qua, nhưng cũng nhiều nước hơn ngày hôm qua một ít.
Lúc ăn cơm, tất cả mọi người vội vàng ăn cơm, cũng không có ai nói cái gì. Lục Vân uống một chén cháo loãng, ăn mấy miếng củ cải liền quay về phòng, chén bát không cần Lục Vân rửa, nàng cầm chén để ở cái chậu lớn bên ngoài là được .
Quay về phòng, Lục Vân cầm bàn tính bắt đầu tính sổ sách, bạc vụn Lục Vân không muốn động vào, đi hàng rèn một chuyến làm một cái nồi cần tốn cả hai ba lượng bạc, Lục Vân tính một chút còn dư lại hơn một trăm văn tiền nên dùng để mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, nàng còn muốn tìm người hỗ trợ phát truyền đơn nữa.
Muốn lặng lẽ cho Lục gia chút tiền nhưng tạm thời Lục Vân không thể làm được, nàng nghĩ, đợi ngày mai buôn bán có lời hãy mua chút thịt mang về, hình như từ lúc xuyên qua đến đây nàng chưa từng được ăn thịt.
Lục Vân như cũ vẫn là người rửa mặt khuya nhất, sau mới trở về phòng ngủ.
Trước khi đi ngủ Lục Vân ngắm cửa hàng hệ thống một xíu. Có dầu gội, sữa tắm, quần áo mặc mùa đông, có mấy cái trâm cài kiểu dáng mới lạ , còn có bán chăn bông giá ưu đãi chỉ cần sáu mươi điểm kinh nghiệm, thật sự là tất cả vật dụng sinh hoạt đều có đủ ở đây.
Lúc ngủ , Lục Vân còn mơ thấy sau khi mở bán tiểu long bao, tất cả mọi người đều phải xếp hàng chờ tới lượt mua…