Chương 13: Đợi ta đỗ tú tài rồi hãy tính đến chuyện hôn sự...

Lục Vân lấy bồn tắm ra khỏi không gian hệ thống, bồn tắm một mình nàng nằm dư giả, còn hơi lớn. Nước tắm sẽ tùy theo ý niệm của Lục Vân mà tăng giảm nhiệt độ thích hợp, cũng có thể tùy theo ý nàng mà lập tức thành nước nóng hay nước lạnh, làm cho người ta kinh hỉ vô cùng.

Sảng khoái tắm rửa xong, Lục Vân thay trung y sạch sẽ rồi mới ngủ.

Nằm trên giường Lục Vân nghĩ, dùng thùng tắm tắm rửa tốt hơn nhiều so với ngày nào cũng vắt khăn chà lau cơ thể.

【Hệ thống ấm áp nhắc nhở: Xét thấy ký chủ nhu cầu sinh hoạt, hệ thống cho ra món mới, máy sấy không cần điện, chỉ cần 1999 điểm kinh nghiệm! 】

【Hệ thống ấm áp nhắc nhở: Xét thấy ký chủ nhu cầu sinh hoạt, hệ thống tung ra món mới, dầu ủ tóc, tóc đen nhánh mượt như tơ lụa không phải là mơ, 2999 điểm kinh nghiệm, mua lần thứ hai sale 50%! 】

【Hệ thống ấm áp nhắc nhở: Xét thấy ký chủ nhu cầu sinh hoạt, hệ thống nghiên cứu dầu gội mới chống rụng tóc, hệ thống nghiên cứu dầu gội chỉ cần 3999 điểm kinh nghiệm! 】

Lục Vân nghe thanh âm hệ thống, sờ sờ mái tóc dài của mình, nàng rất là hứng thú với dầu gội chống rụng tóc, thậm chí xếp hạng phía trước máy sấy và dầu ủ.

Nghĩ đến chuyện rụng tóc, Lục Vân nhanh chóng nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng đi ngủ.

Từ lúc xuyên sách đến nay, giờ nghủ ngơi của Lục Vân không thể không quy luật hơn, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn thì nghỉ. Nhưng đi ngủ sớm một chút cũng rất tốt.

Cửa lớn bên ngoài Lục gia có động tĩnh, là Lục đại ca trở về .

Lục lão tam đang ôn tập, nghe tiếng động thì trực tiếp mở cửa sổ ra, cửa sổ phát ra tiếng két két đặt biệt vang vọng trong đêm tối.

Lục đại ca: "Lão tam trở về hả."

Gọi một tiếng Đại ca, Lục lão tam lại đóng cửa sổ lại.

Trong phòng Lục phụ đang định đứng lên, nghe thấy tiếng nói chuyện của Lục lão đại và Lục lão tam thì lại nằm trở về, kéo chăn mùa hè lên đắp, ông từ từ nhắm hai mắt không nói lời nào, Lục mẫu nằm bên cạnh cũng không nói chuyện.

Lục đại ca nhìn phòng bếp một lúc rồi mới quay về phòng cầm đồ đi ra, nhẹ nhàng rửa mặt, lại vội vàng quay về phòng ngủ.

Lục Vân nghĩ cái thù này của Lục đại ca và Lục lão nhị xem như đã kết. Phu thê bọn họ muốn làm gì cũng không thể bày trò vào mấy ngày Lục lão nhị thành thân. Về phần Lục Vân, Lục Vân cũng không thèm để tâm chuyện này, nhưng phàm là nàng không nguyện ý thì không ai có thể lấy đi của nàng một phân một hào nào, có thể vui vẻ sống chung thì vui vẻ sống chung, không thể vui vẻ sống chung vậy thì không cần ở chung với nhau nữa.

Ngày còn dài không cần phải lãng phí thời gian lên người mấy thứ không đáng đó, nếu không chỉ tổ nóng giận.

Trở mình, Lục Vân gối gối đầu ngủ, trước khi ngủ còn đang suy nghĩ vụ rụng tóc, nàng muốn tóc nhiều đẹp mắt không muốn bị rụng tóc. Ở cổ đại mà tóc thưa thớt, vấn cái đầu tốn sức vô cùng, tuy hiện tại tóc nàng cũng không tính là quá thưa.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lục Vân tỉnh dậy thì mở cửa ra, trong viện Lục lão tam đã chuyển củi xong , nàng ngáp một cái: "Tam ca, sớm."

Lục lão tam: "Đồ của muội đã viết xong, chút nữa muội lên trấn huynh đưa cho muội, kẻo quên ."

Lục Vân: "Vâng."

Lục Vân rửa mặt một chút rồi đi phòng bếp, sáng hôm nay nàng làm bánh bao bột mì ăn. Lục Vân thật sự hơi thèm, dù sao nàng đã ăn bánh bao thô bao lâu nay. Tuy cao lương cũng tốt nhưng hương vị lại khác bột mì một trời một vực.

Lục lão nhị lại đây phụ giúp: "Chút nữa ta đưa muội ra cửa thôn, xe đang chờ muội ở cửa thôn đó, tính thêm muội thì tổng cộng bốn người." Hắn ngó ngó bên ngoài: "Động tác chúng ta phải nhanh chút, lát nữa còn phải đi bộ một đoạn đó."

Cầm gáo, Lục Vân liên tục múc mấy gáo bột mì trong bao, sau đó lại cầm cái gáo khác múc nước sạch rồi đổ nước vào thau bột, nàng vươn tay bắt đầu nhào bột theo quy luật, Lục Vân sáng hôm nay chỉ phụ trách hấp bánh bao và làm củ cải chua cay, mấy cái khác đều là Lục lão nhị làm.

Rất nhanh, Lục Vân đã làm xong, trong phòng bếp Lục lão nhị đang canh củi lửa nấu cháo loãng.

Lúc bữa sáng được bưng lên, Lục Vân đã ngồi sẵn ở vị trí của mình chờ được ăn cơm. Lục gia cũng không có quy củ gì trên bàn ăn, chỉ có một cái đó là mọi người phải đợi đông đủ đã rồi mới được ăn cơm. Nhưng nếu đói bụng, thì ăn mấy cái bánh bao cũng không có chuyện gì, Lục Vân nhìn bánh bao nóng hôi hổi, lấy một cái.

Bánh bao có hơi nóng, Lục Vân bị phỏng tay, không dễ mới đem bánh bao cho chia làm hai phần, một nửa cho Lục lão tam ngồi bên cạnh, nàng cắn một cái, bánh có một sự nhàn nhạt thơm ngọt từ bột mì, mềm mềm lại bông xốp, ăn cực kì ngon .

Lục Vân: "Ăn ngon."

Lục lão đại đang tiến vào thì chợt dừng một chút, khung cảnh ấm áp này khiến hắn nghĩ tới Lục đại tẩu, sau khi hắn suy nghĩ một lúc: "Hôm nay, chúng ta giải quyết cho xong chuyện đi."

Lục Vân nhìn thoáng qua Lục lão đại, thấy hắn trông cực kỳ nghiêm túc, Lục Vân nhanh chóng nâng bát cháo trước mặt lên, cũng không để ý nó còn đang nóng mà vội vàng húp mấy ngụm. Đồ ăn sáng hôm nay chắc là ăn không được rồi, nhưng Lục Vân không ăn không được nha, nàng còn phải lên trấn đi làm đó.

Người Lục gia đều đến đông đủ, không khí giống như ngưng lại .

Lục lão đại đứng ở đó: "Tức phụ ta về nhà mẹ đẻ cũng hơn mười ngày rồi,chàng xóm xung quanh đã dòm ngó mấy ngày nay, hỏi các người khẳng định cũng có, nói nhảm khẳng định cũng có, ngay cả thôn Trần gia bên kia cũng đã dấy lên tin đồn . Nàng là gả đến làm tức phụ ta, các người kêu để nàng ấy tự mình trở về, thì nàng ấy về sau sống qua ngày ở thôn Liễu Thụ như thế nào, làm sao còn mặt mũi gặp người nữa hả?"

Lục phụ: "Nàng ta còn biết nàng ta có mặt mũi hả!"

Lục lão đại: "Phụ mẫu, mấy ngày nay Lão nhị chuẩn bị hạ sính định ngày thành thân, nàng ấy mà lại không trở lại, còn không phải càng làm cho người ta chế giễu sao. Con đi đón nàng ấy về, lúc về con sẽ làm nàng ấy xin lỗi mọi người."

Lục lão nhị: "Cũng được, không cần suy nghĩ cho ta; trước đó cũng chẳng suy nghĩ đến thì bây giờ suy nghĩ làm cái gì?"

Lục Vân bỗng nhiên cười ra tiếng, ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Lục Vân, Lục Vân nhịn cười.

Hồi lâu sau Lục phụ nói: "A Vân mau ăn cơm, ăn xong thì lên trấn đi."

Lục Vân vội vàng húp hết cháo loãng còn sót lại, lại lấy nửa cái bánh bao. Lục lão nhị ngừng lại nhìn về phía Lục lão tam: "Tam đệ, giúp ta đưa A Vân đến cửa thôn, là xe Trần gia đầu thôn."

Lục Vân lại lấy thêm một cái bánh bao, khi ra cửa thì cho Lục lão tam. Lục lão tam lại đưa cho Lục Vân xấp tờ tuyên truyền, hai người vừa ăn vừa đi đến cửa thôn.

Nếu Lục lão tam bây giờ không ăn, thì cũng chẳng biết chút nữa quay về Lục gia có còn gì ăn hay không. Hai người ăn nhanh, ăn xong , mới bắt đầu nói vài câu.

Mấy ngày nay, Lục Vân đẹp lên rất nhiều, càng làm cho rất nhiều nam nhân để mắt tới. Lục gia mỗi ngày ăn thịt, ăn bánh bao bột mì, điều này làm cho mấy nhà có nhi tử chưa đính hôn ở thôn Liễu Thụ khi nhìn thấy Lục Vân phải cực kỳ khách khí và hòa ái. Còn để lộ ra ánh mắt như thể đang đánh giá con dâu tương lai .

Lục Vân và Lục lão tam còn chưa đi đến cửa thôn mà đã không biết bao nhiêu người hòa ái chào hỏi Lục Vân.

Lục lão tam: "Việc hôn nhân này, chờ ta trúng tú tài rồi tính."

Lục Vân dừng lại: "Nếu không, chờ huynh đi kinh thành, lại tính?"

Lục lão tam thấy Lục Vân vui vẻ: "Nghĩ gì thế, nếu ta có thể thi đậu cử nhân..." Nghĩ đến thi đậu cử nhân, khóe môi hắn cũng bắt đầu có chút vểnh .

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Lục lão tam: "Nhưng mà ở học đường của ta, có một học sinh, được tiên sinh nói hắn có khả năng trúng trạng nguyên, nếu không phải hắn làm mục tiêu cho người ta so sánh, so sánh..." Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng không nghĩ được từ nào thích hợp để hình dung, cuối cùng chỉ có thể nói: "Lạnh lùng, nếu không phải hắn lạnh lùng hơn người, ta còn muốn tìm hắn thỉnh giáo chút học vấn đó."

Trạng nguyên, Đức Thành học đường?

Lục Vân kéo ống tay áo Lục lão tam: "Tam ca, đừng thỉnh giáo , nếu lạnh lùng thì chúng ta cũng không cần mặt nóng dán mông lạnh."

Sửng sốt một chút, Lục lão tam gật đầu nhẹ.

Đến cửa thôn, Lục Vâng thấy chiếc xe sẽ chở mình trong tương lai, cùng ba người đồng hành. Ba người họ đều là nam tử, Lục lão tam quên biết họ nên tiến lên chào hỏi, mấy người kia trông như cũng biết Lục Vân, cũng chủ động nói vài câu với Lục Vân.

Lục lão tam cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Muội muội của ta, phiền toái các ngươi chiếu cố."

Bởi vì Lục Vân là nữ tử, bọn họ liền cho Lục Vân một mình một người một vị trí.

Xe này là của Trần gia , Trần thúc: "Xem ngươi nói kia, đều là người thôn Liễu Thụ, phiền toái cái gì mà phiền toái, lại nói mỗi ngày đi lại đều trả cho ta sáu văn tiền, không muốn chiếu cố cũng không phải."

Mọi người cười vang một trận.

Trần thúc ngồi xuống: "Lục gia cô nương, hai vị này một người làm phó chưởng quầy ở phường lụa Lý Ký, một người thì làm phụ bếp ở Hưng Thịnh tửu lâu, nói là phụ bếp chớ thật ra được đại sư phụ xem trọng, nếu hắn có vận khí tốt thì có thể làm đồ đệ của đại sư phụ đó."

Đại gia lại tươi cười một trận, người làm phụ bếp Lý Hà vội vàng nói: "Cái gì mà được xem trọng hả, chỉ là kêu ta xào mấy cái đồ ăn cho lão, rồi sau này hỗ trợ xào rau thôi ."

Lục Vân nghe phụ bếp Hưng Thịnh tửu lâu thì nhìn Lý Hà nhiều hơn một chút, Lục Vân từng nghe Chu Sài nhắc tới Hưng Thịnh tửu lâu vài lần, đều nói nàng làm củ cải chua cay còn ngon hơn Hưng Thịnh tửu lâ. Không nghĩ đến vậy mà lại gặp phụ bếp ở đó tại đây.

Lục lão tam thấy Lục Vân ngồi xuống : "Lần sau lại đây ngồi xe thì lấy một cái đệm mềm dùng đi."

Lục Vân: "Được; Tam ca, huynh mau về đi." Nói xong , nàng lại nhỏ giọng nói: "Chờ muội quay về , nhớ kể muội nghe nha."

Lục lão tam gật đầu nhẹ, lui về sau vài bước.

Thấy xe Lục Vân cách mình một đoạn rất xa, lúc này Lục lão tam mới xoay người quay về thôn.

Lục gia không cãi nhau, hoàn toàn là vì không muốn bị mất mặt, sân nhà ai đều chỉ cách nhau một bức tường, nhà ai cãi nhau nghe rõ ràng vô cùng. Lục đại ca biết chuyện này, dù muốn tranh cãi thì giọng cũng không lớn, những người khác cũng đều cố ý không lớn tiếng la hét.

Lục phụ: "Để chúng ta đón nàng ta về, đó là chuyện không thể nào, ngươi không cần nói nữa!"

Lục lão đại: "Phụ thân, con không muốn ngỗ nghịch với người, con cũng biết nàng ấy sai rồi. Nhưng hôm qua ta qua nhà nàng, nhạc phụ và nhạc mẫu nói nếu ta đón nàng ấy trở về, thì khuê nữ họ sẽ nhận sai rồi quay về xin lỗi. Nếu không thì để con và nàng ấy hòa ly."

Trong nhà Lục đại tẩu không có nói mấy cái này, nhưng Lục lão đại tạm thời cũng chỉ có thể nghĩ ra một cái biện pháp này, chuyện phân gia nếu nói bây giờ thì hắn bảo đảm phụ thân đánh hắn tới nỗi mông nở hoa. Hiện giờ mới chỉ có một mình hắn thành thân, hắn không có cách nào phân gia, huống chi hắn cũng không muốn.

Lục lão nhị đứng lên: "Đại ca nếu muốn hòa ly, như vậy lại thành ra là ta không phải, ta thành thân ngươi hòa ly, ta thấy chuyện thành thân của ta cũng đừng thành thân luôn mới phải."

Lục phụ cầm gậy gộc đuổi đánh Lục lão đại vẫn luôn ở trong nhà ra ngoài: "Cút, cút qua Hà gia đi!"

Ai cũng không thể vì mặt mũi của mình mà để Lục lão đại ầm ĩ hòa ly.

Lục Vân đến trấn, cả người thư thái sung sướиɠ, tuy nói có hơi xóc nảy, nhưng so với tự mình đi bộ mất một canh giờ thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Khi nàng mua nguyên liệu đến quán, Hàn thẩm đã dọn dẹp quán mì xong xuôi, Chu Duy đang ngồi trong quán mì .

Hàn thẩm lau bàn: "Cô nương lại đây đi, vị này, vị này Chu công tử, sáng sớm liền tới đây chờ người, chưa tới giờ mở cửa đã đứng đợi ở đây rồi ."

Chu Duy đứng lên: "Lục cô nương."

Lục Vân: "Quán mì này của ta, phải đợi ta tới mới có thể kinh doanh được. Tiểu long bao ngày hôm qua ngươi ăn cũng phải chờ tới trưa mới có, buổi sáng chúng ta không có thời gian làm tiểu long bao."

Chu Duy vội vàng nói: "Không phải, ta lại đây là để cảm tạ cô nương. Ngày hôm qua ta và Trần cô nương định hôn sự , đã chuẩn bị hạ sính. Chuyện này phải cảm tạ Lục cô nương đã cho ta ăn được bữa cơm như bao người, cũng chân thành cảm tạ Lục cô nương. Ngày hôm qua trong nhà ta biết chuyện, đều nói phải nghĩ cách cảm ơn cô nương như thế nào cho phải lẽ, trùng hợp biểu đệ Chu Sài của ta cũng ở đó, hắn nói với ta cô nương kinh doanh quán mì trên trấn, mỗi ngày phải từ nông thôn đi tới đi lui, thật sự quá vất vả."

Lấy ra một bản hợp đồng cho thuê, Chu Duy đưa Lục Vân: "Vừa hay ở khu này nhà ta có một tòa nhà đang cho thuê, còn trống, ta muốn cô nương ở đây thì vẫn có chỗ tá túc, cũng thuận tiện hơn nữa. Nên ta cho người viết bản hợp đồng kỳ hạn ba năm này, miễn phí cho cô nương ở đây ba năm. Tòa nhà không lớn, có hai phòng ngủ, một nhà kho nhỏ và phòng bếp, kính xin Lục cô nương không cần ghét bỏ."

Chu Duy tiếp tục nói: "Ta biết Lục cô nương một mình ở nơi đó cũng không thích hợp lắm, nhưng Lục cô nương vẫn có thể nghỉ trưa ở đây."..