Lục Vân trở về trước mua một túi bột mì, mười cân thịt heo, một túi nhỏ mứt hoa quả. Bình thường lúc Lục Vân trở về mua bốn cân thịt là đủ rồi, nhưng nay Lục lão tam trở về, Lục Vân muốn nhiều mua một ít.
Ban đầu Lục Vân muốn mua cho huynh ấy một bộ xiêm y, nhưng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Quán mì buôn bán kiếm được nhiều, mỗi ngày phí mua nguyên liệu và phí tổn khác cũng nhiều, Lục Vân lại không muốn tùy tiện mua mấy thứ nhỏ nhặt đem đi tặng.
Đến thôn Liễu Thụ, người trong thôn liếc nhìn ngày một nhiều lên.
Lục lão nhị đi ra đón Lục Vân và Lục lão tam, hắn chủ động tiến lên hỗ trợ khiêng bột mì, lại cầm túi tiểu long bao giúp Lục Vân. Tuy nói Lục lão tam là thư sinh nhưng trước khi lên trấn đi hắn có làm ruộng, mỗi lần về đều phụ giúp Lục gia làm đồng áng, không phải là cái gì văn nhược thư sinh, chỉ bởi vì đọc sách nhiều nên nhìn tương đối nội liễm, giống như một vị ôn nhuận thư sinh. Hắn khiêng mấy thứ này từ thị trấn trở về thôn Liễu Thụ cũng không mệt lắm.
Lục lão nhị: "Mua bột mì?"
Lục Vân: "Vâng, Tam ca quay về, chúng ta làm bánh bao bột mì ăn, vừa lúc huynh muội cùng về nên để huynh ấy cầm, bằng không một mình muội thật sự cầm không nổi."
Lục lão nhị: "Ta tìm được xe lên trấn cho muội rồi, sau này muội ra cửa thôn đợi xe là được, buổi trưa chắc có khi muội phải về muộn hơn nửa canh giờ so với ngày thường. Nhưng về tới đây lại sớm hơn lúc muội đi bộ một chút, một ngày sáu văn, kết toán theo tháng."
Lục Vân ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Được!"
Mỗi ngày đều như vậy, thì tiết kiệm được bao nhiêu là sức lực.
Lục lão tam xách thịt cùng mứt hoa quả, lại ngó Lục lão nhị khiêng bột mì, sau đó lại nghe bọn họ nói một ngày sáu văn tiền, tuy đã nghe Lục Vân nói là gần đây quán mì buôn bán rất tốt, nhưng Lục lão tam cũng như lọt vào sương mù, hoảng hốt một trận.
Lục phụ đã sớm chờ ở sân, người Lục gia hôm nay làm việc thần tốc, chưa kể làm đồng xong hết mà còn quét dọn nhà cửa một lần, chỗ được quét tước sạch sẽ nhất chính là phòng bếp, bếp lò không biết đã lau chùi bao nhiêu lần, củi lửa ngay ngắn chỉnh tề một bó lại một bó chất ở tường viện.
Lục phụ: "Này, đây là mua bột mì ?"
Lục Vân: "Vâng, mua bột mì ạ."
Lục lão tam nhìn túi thịt, bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lục gia khói bếp phiêu phiêu, trong bếp Lục Vân và Lục lão nhị tất bật nấu cơm, trong viện Lục mẫu đang bày đồ ăn, Lục phụ hỗ trợ bên cạnh, nét mặt người người đều lộ rõ vẻ vui mừng, ngay cả Lục lão tam đang bận rộn sắp xếp lại phòng cũng bị hương thơm của thịt quyến rũ, đẩy cửa sổ ra.
Sau khi Lục Vân làm xong thịt kho tàu và củ cải chua cay, lại làm một tô canh rau xanh đậu hủ, rau xanh là do Lục mẫu hái trong viện, đậu hủ là do hàng xóm cách vách đưa .
Lục Vân nhớ tới lần trước hàng xóm sát vách cũng tặng đậu hủ, vào trong viện tìm Lục mẫu: "Nương, cách vách lại đưa đậu hủ sang đây, chúng ta có nên tặng lại ít đồ qua đó không."
Lục mẫu: "Không cần con bận tâm, phụ thân con đã tặng rồi."
Tối hôm đó, cơm tối ở Lục gia đặc biệt phong phú, trên bàn còn có một đĩa trứng chiên mỗi lần Lục lão tam trở về đều có, Lục gia cung cấp cho Lục lão tam không ít bạc làm tiền sinh hoạt ở học đường, bình thường Lục lão tam chi tiêu đại đa số đều dựa vào thu nhập từ chép sách. Ăn đồ ăn ở học đường cũng khó, Lục mẫu đau lòng, mỗi lần hắn trở về đều làm trứng chiên, nói là để bồi bổ một chút.
Lục phụ lần đầu tiên ăn tiểu long bao, mặc dù là tiểu long bao sau khi hâm lại nhưng khi ăn vào miệng, vẫn ngon vô cùng. Nước súp với hai loại mùi vị đánh sâu vào vị giác, cảm giác đều bị chinh phục, ông ăn tiểu long bao mà như thể không hề cảm nhận được sức nóng của nó.
Một nhà ăn cơm tối xong, Lục lão tam giúp đỡ thu dọn bàn, hỏi một câu: "Đại ca, Đại tẩu đâu?"
Mọi người trầm mặc.
Mấy việc gây phiền lòng đó làm nụ cười trên mặt Lục phụ nhạt đi: "Cái đồ hỗn trướng kia, tốt nhất là chết ngoài cửa, cuốn gói qua ở nhà tức phụ hắn luôn đi."
Trong phòng không ai dám nói gì, bận bận bịu bịu thu dọn.
Trong viện, Lục lão tam ngồi trước chậu nước rửa chén bát, Lục Vân đi qua: "Tam ca, quán mì của muội mới bắt đầu bán tiểu long bao, chút nữa huynh giúp muội viết vài chữ, viết là tiểu long bao ba văn một cái, một phần mười cái giá 27 văn."
Lục lão tam ý bảo Lục Vân ngồi xuống, Lục Vân ngồi xuống bên cạnh Lục lão tam.
Tạm thời không đề cập tới tương lai, hiện tại hai vị ca ca Lục lão nhị và Lục lão tam này Lục Vân rất vừa lòng , một người lúc nói chuyện với mình thì dịu dàng, một người cường tráng mạnh mẽ đem lại cảm giác an toàn mười phần.
Lục lão tam: "Đại ca đại tẩu có chuyện gì vậy?"
Lục Vân: "Mấy hôm trước, lúc vào mùa Đại tẩu lười biếng, nương nói vài câu nàng ta trực tiếp cãi nhau với nương ngay ngoài đường, sau đó thì bỏ về nhà mẹ đẻ ."
Lục lão tam rửa bát sạch sẽ, rửa xong một lần, còn tiếp tục tráng qua nước sạch lần nữa, hắn nghe Lục Vân nói thì cau mày nhưng động tác không dừng lại: "Đại tẩu không phải là người hồ đồ, mấy chuyện cãi nhau này nếu không phải thật sự nhịn không được, thì đều đóng cửa lại cãi nhau, ai lại ầm ĩ bên ngoài, không phải để cho người ta chê cười sao."
Lục Vân: "Chuyện của đại ca, để hắn tự giải quyết đi."
Lục lão tam: "Ừ, ta biết . Mấy chữ muội muốn chút ta quay về phòng rồi viết cho, sáng sớm ngày mai cho muội, tờ tuyên truyền còn cần không, lần này ta quay về mang theo không ít giấy và mực."
Lục Vân vội vàng cự tuyệt: "Không cần, viết một tờ ghi giá tiểu long bao là được rồi ."
Nhắc tới chữ viết, Lục Vân lại nhớ đến quầy vị thư sinh gần quán mình kia, cười cười nói chuyện đó cho Lục lão tam, kết quả Lục lão tam vậy mà biết vị kia.
Lục lão tam: "Phẩm hạnh hắn không tốt, lúc ở học đường hắn xem trọng một nữ tiên sinh, sau bao lần theo đuổi, thư từ lui tới, vị nữ tiên sinh kia được nữ nhi khuyên nên mới miễn cưỡng đồng ý. Kết quả sau này hắn say rượu, xuất khẩu cuồng ngôn, nói mạ mốt thành thân với vị nữ tiên sinh đó thì bà ta phải tính toán sĩ đồ (*) tương lai cho hắn, cuối cùng bị đồng học bí mật tố cáo, sau này hắn bị đuổi ra khỏi học đường."
(*) Sĩ đồ: Sĩ- nông- công- thương. Sĩ ở đây là đường làm quan, đường công danh. Đồ là đường đi. Ý nói sự nghiệp công danh,làm quan, đỗ đạt cao.
Lục Vân chớp chớp mắt: "Không nói cái người mật báo kia có ý đồ gì hay là đang giả thiện tâm, không đành lòng vị nữ tiên sinh kia gả cho người như hắn ta, nhưng cuối cùng cũng là việc tốt. Mà chữ viết của hắn quá xấu ."
Bên cạnh, Lục lão tam nhịn không được bật cười: "Còn có thể phân rõ chữ xấu hay đẹp, có tiền đồ ."
Lục Vân thần sắc khẽ động: "Muội cũng muốn luyện chữ, như vậy thì sau này sẽ không cần làm phiền huynh nữa ." Nói xong , nàng đứng lên, cất băng ghế đi: "Tam ca, một lát nữa huynh cất ghế vào nhà kho nhé, nếu không buổi sáng ngày mai, ghế sẽ phủ đầy sương, phải lau hết mới có thể dùng. Muội muốn về phòng, còn có, đừng quên viết cho muội ."
Lục lão tam: "Được, ta biết ."
Lục Vân về tới phòng, đóng cửa sổ lại, vẻ mặt sung sướиɠ, nàng chút nữa được tắm bồn tắm trong hệ thống, toàn bộ tự động, tự động xử lý nước. Chỉ đáng tiếc Lục Vân không có sữa tắm hoặc bóng xà phòng ném vào trong.
Mở cửa hàng hệ thống, Lục Vân nhìn hết một lượt, bên trong còn thật sự có bóng xà phòng,chưa kể được tùy chọn các loại mùi hương, thậm chí còn có thể mua combo.
Lục Vân cảm thấy mình trước tiên nên hoàn thành nhiệm vụ béo lên 5 cân đã, dù sao nàng gần đây cũng đang bồi bổ thân thể, nhiệm vụ này tương đối dễ hoàn thành. Về phần kim ngạch một ngày hai lượng, Lục Vân còn phải suy nghĩ xem nên vạch kế hoạch kinh doanh quán mì như thế nào.
Cùng lúc đó, nhà mẹ đẻ Lục đại tẩu.
Lục đại ca không thể không quản tức phụ của mình, hắn mua quà đến đây, nhưng không nghĩ được bị bắt ở lại ăn cơm. Lục đại ca thực ra không muốn ăn ở đây, nhưng nhà mẹ đẻ Lục đại tẩu quá nhiệt tình nên Lục đại ca không từ chối được. Rơi vào đường cùng, chỉ có thế chấp nhận ở lại ăn cơm, dầu gì Lục đại tẩu còn hầm một con gà cho hắn.
Lục đại ca quả thực khổ không thể nói, nếu là trước kia thấy món gà hầm này thì Lục đại ca nhất định nghĩ đây là món tốt nhất rồi. Nhưng sau khi ăn đồ Lục Vân làm, hắn nơi nào còn để ý món gà phổ thông như này. Nhớ lại Lục Vân bảo hôm nay muốn mang tiểu long bao về ăn, Lục đại ca nuốt nước miếng liên tục.
Ăn xong một bữa cơm, Lục đại ca vàn Lục đại tẩu ngồi nói chuyện trong phòng.
Lục đại tẩu: "Nhìn chàng xem, mới một nồi gà hầm mà đã thèm rồi, còn chảy nước miếng trên bàn ăn, không phải nói…. ." Nàng ta không tiếp tục nói mà dùng sức đẩy Lục đại ca: "Ta về nhà mẹ đẻ đã mấy ngày rồi, cũng chẳng thấy chàng đến đây đón ta về, làm vậy không phải để người ta chê cười sao."
Lục đại ca: "Ta nhớ phụ mẫu chỉ nói, để nàng tự mình trở về."
Xoát một cái, Lục đại tẩu sắc mặt khó coi: "Tự ta trở về, không có khả năng, lúc ấy người ra chủ ý này không phải là chàng sao ."
Sau khi Lục đại tẩu nói cho Lục đại ca quán mì Lục Vân buôn bán rất tốt, Lục đại ca lặng lẽ đi một chuyến lên trấn, phát hiện Lục đại tẩu không nói láo. Sau khi về Lục đại ca liền đồng ý ý kiến của Lục đại tẩu, còn bày ra cái chủ ý này. Hai người thương lượng hồi lâu, ngày hôm sau Lục đại tẩu liền cố ý lười biếng làm việc để chọc giận Lục mẫu, sau đó chính là chuyện nàng ta về nhà mẹ đẻ như bây giờ.
Lục đại ca: "Nhị đệ định thêm một cây trâm bạc vào sính lễ cho tức phụ mình, đợi bên kia ổn định rồi thì cái cây trâm bạc đó sẽ không rơi vào túi chúng ta. Phụ mẫu cũng sẽ phải lặng lẽ bổ sung một chút cho Nhị đệ."
Chu cấp chuyện này cũng không có gì đáng trách, lúc trước Lục đại ca thành thân với Lục đại tẩu thành thân, Lục phụ cùng Lục mẫu cũng lặng lẽ chu cấp thêm.
Lục đại tẩu thiếu chút nữa bất tỉnh: "Trâm bạc?"
Lúc trước Lục đại tẩu thành thân với Lục đại ca không có trâm bạc, Lục đại tẩu muốn trâm bạc thế nên Lục đại ca không biết dỗ bao lâu Lục đại tẩu mới đồng ý không mua trâm bạc. Kết quả, Nhị đệ muội thành thân liền có được cây trâm bạc Lục lão nhị cho, cái này không phải nói nàng ta còn không bằng Nhị đệ muội sao?
Lục đại tẩu cười lạnh: "Ta mặc kệ, muốn ta trở về, ta cũng không về, trừ khi mua cho ta cây trâm bạc!"
Lục đại ca: "Này... . Nếu lúc Nhị đệ thành thân mà nàng còn không quay về, thì thật sự phải phân gia đó. Tam đệ của chúng ta đọc sách nhiều năm như vậy, cũng sắp thi rồi."
Lục đại tẩu nghe Lục đại ca nói vậy càng khó thở, nếu phân gia sợ là không thể nhờ ai được , còn có Lục Vân, cũng không bám được .
Lục đại tẩu: "Vậy thì hù dọa bọn họ nói chúng ta muốn phân gia đi. Huống chi, Tam đệ có thể thi đậu hay không còn là một chuyện đó! Ta không tin, bọn họ nguyện ý để Nhị đệ vừa mới thành thân mà phải lập tức phân gia. Dù sao bọn họ cũng không muốn phân gia đâu."..