Chương 8: Diễn xuất nhập tâm

Làm chủ là được rồi, đi xuống thì coi như hết, ta còn đợi cửu vương gia đá ta mà.

Tướng gia thấy cô không cử động, cho dù có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn nhắm mục tiêu về những người khác, hung ác quay đầu nhìn chằm chằm thập gia:

“Hiểu lầm? Vậy thập gia nói nghe xem, có gì hiểu lầm?”

Thập gia há miệng muốn giải thích, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, hắn ta cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nháy mắt với cửu ca của mình, cũng nhỏ giọng nói.

“Cửu ca, còn thất thần làm gì, nhanh giải thích đi.”

Nhưng Nam Cung Mộ Vân chỉ lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, vẫn lạnh lùng đứng đó, không mở miệng.

Trái lại Hạ Tuyết Kiến đứng dậy, không nói hai lời quỳ trên đất: “Tướng gia thứ tội, tướng gia thứ tội, việc này không liên quan tới cửu vương gia, đều là lỗi của tiểu nữ tử.”

Vừa nói vừa nức nở, nước mắt lập tức chảy ra.

Khóc đến đáng thương như thế, người không biết còn tưởng nàng ta mới là người bị từ hôn.

Diễn xuất này của nàng ta, trái lại tướng gia như bị người ta nâng lên, tiến lùi không được.

Nếu vẫn còn hỏi trách, khó đảm bảo nàng ta không đâm đầu chết trước cửa cung, đến lúc đó truyền ra, không phải là tướng gia bọn họ ỷ thế hϊếp người, bắt nạt một tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm?

Nếu không hỏi trách, vậy nữ nhi bảo bối của hắn ta phải nhận lấy ấm ức sao?

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Diệp Khanh Oản ở mặt ngoài cúi đầu khóc, thực ra đang rung chân xem náo nhiệt.

Đợi bọn họ náo nhiệt đủ, lúc này mới nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, một giây thu hồi dáng vẻ của mình, nhảy dựng lên chỉ vào Hạ Tuyết Kiến chửi ầm lên.

“Hạ Tuyết Kiến ngươi đừng ở đây giả vờ đáng thương, chỉ là tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm cũng dám lỗ mãng trước mặt bản tiểu thư? Ta thấy Hạ gia các ngươi không muốn sống nữa rồi.”

Sau khi nói xong nắm lấy ống tay áo của cửu vương gia chất vấn:

“Mộ Vân ca ca, mấy ngày qua huynh vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với ta là vì Hạ Tuyết Kiến đúng không?”

“Ta đường đường là thiên kim con vợ cả của tướng phủ, luận về gia thế, tướng mạo, tài nghệ, có chỗ nào kém một tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm?”

Thấy vẻ mặt Nam Cung Mộ Vân không đổi, nàng lại bắt đầu giả vờ đáng thương:

“Mộ Vân ca ca, thuở nhỏ ta đã thích huynh, vẫn luôn suy nghĩ mọi việc vì huynh, có phải huynh chê ta làm không tốt điểm nào hay không? Huynh cứ nói ra, ta sẽ thay đổi, Mộ Vân ca ca…”

Sau khi nói xong còn véo mạnh bụng mình một cái, đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc đến thương tâm muốn chết, vô cùng đau khổ.

Tướng gia nhìn nữ nhi của mình tự hạ giá trị của bản thân như vậy, chà chân, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhưng lại vô cùng đau lòng.

Nữ nhi bảo bối của hắn ta, thuở nhỏ còn không nỡ để cô chảy một giọt nước mắt.

Nam Cung Mộ Vân…

Buồn cười, một vương gia do cung nữ sinh ra, nếu không phải nữ nhi của hắn ta quyết một lòng, cửu vương gia này ngay cả cửa tướng phủ cũng không vào được, mình càng không muốn nâng đỡ hắn ta làm thái tử.

Nam Cung Mộ Vân cúi đầu nhìn Diệp Khanh Oản kéo tay áo mình khóc rống, ánh mắt phức tạp:

“Ta cũng không nói ngươi không tốt.”