Chương 39: Sống chết đều đi theo ngươi

Triệu thị không biết Tô Tam Lang đi Tô gia đã trải qua cái gì, nàng chỉ biết là nàng từ khi nhìn thấy thân ảnh Tô Tam Lang thân thể Tô Tam Lang giống như là bị đả kích rất nặng, bước chân trầm trọng mà lảo đảo. Hắn thỉnh thoảng giơ tay lên, tuy rằng không nhìn thấy Triệu thị cũng biết hắn đang lau nước mắt. Ngày chuyển nhà nàng cũng không nhìn thấy hắn khóc, lần này nước mắt lại chảy không ngừng. Triệu thị liền đau lòng, nàng muốn cho Tô Tam Lang biết vô luận lúc nào nàng đều sẽ ở bên cạnh hắn. Trái tim lạnh như băng của Tô Tam Lang ấm áp một chút, hắn nắm lại tay Triệu thị, nghẹn ngào nói: "Nương đứa nhỏ, ủy khuất ngươi là ta vô dụng, xin lỗi ngươi, bọn họ muốn loại bỏ gia phả của chúng ta."

Thân thể Triệu thị run rẩy một chút, trong nháy mắt rơi lệ. Nàng hiểu xóa bỏ gia phả có ý nghĩa như thế nào. Nàng giơ tay lau đi nước mắt, gian nan lộ ra một cái mỉm cười nói: "Cha đứa nhỏ không có việc gì, chúng ta ăn cơm trước, ta hầm gà cùng thỏ ngon lắm." "Cha đứa nhỏ, ta không sợ, ngươi cũng đừng sợ, ngươi vì chúng ta làm được một bước này, ta đã vô năng hồi báo ngươi nếu quả ngươi không chê ta, vô luận sinh tử, người một nhà chúng ta đều tùy ngươi được không?"

Triệu thị đã chuẩn bị kế hoạch xấu nhất, nàng không sợ. Nàng cũng không sợ chết, chỉ là nhớ tới hài tử của mình lại khiến lòng nàng đau đớn. Không có nàng cùng Tô Tam Lang, Tô Sùng cùng Tô Hoa sống cũng phải chịu khổ đi nhất định là phải mang theo hai đứa con trai ngốc, về phần hai đứa con gái, nàng cũng sợ không người đối xử tốt với các nàng, lưu các nàng trên đời đi một lần cuối cùng cũng chịu đủ đau xót tra tấn. Cho nên, nếu như muốn đi người một nhà cùng đi không vướng bận, từ đó cũng không tách ra.

“Được." Tô Tam Lang trả lời một chữ được, chữ này rất nhẹ nhưng lại rất nặng nề. Hai người hai tay nắm chặt, lau đi nước mắt cười đi vào nhà. Hai người vừa vào phòng, Tô Tam Muội liền ôm Tô Tiểu Lộc và Tô Sùng Tô Hoa đi ra.

Tô Tam muội thấp thỏm bất an nhìn Tô Tam Lang lại nhìn Triệu thị, sợ hãi hô một tiếng: "Cha, nương."

Tô Sùng cùng Tô Hoa cái gì cũng không hiểu, nhưng bầu không khí trong nhà rõ ràng không giống nhau hai người đều phi thường khẩn trương cùng sợ hãi đi theo Tô Tam muội cùng nhau hô một tiếng "Cha nương" liền nhu thuận đứng. Tô Tam Lang chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói, đây là con của hắn a, nhất cử nhất động của bọn họ đều tác động đến lòng của hắn, hắn làm sao có thể dứt bỏ được bọn họ, cho dù hắn đã chết, hắn cũng còn có thể lo lắng. Triệu thị ngừng lại nước mắt tuôn rơi.

Triệu thị đi tới nhẹ nhàng sờ sờ tóc Tô Tam muội run giọng nói: "Tam muội ngoan, ngồi đi, nương múc cơm cho các ngươi ăn."

Tô Tam Lang ôm hai đứa con trai, cảm nhận được hai người đều sợ hãi phát run, tim Tô Tam Lang thắt lại đau, hắn gian nan nói: "Sùng ca nhi Hoa ca, đừng sợ, cha cùng nương ở đây."

"Đói bụng đi, mau ăn cơm đi." Tô Tam Lang kéo hai đứa con trai ngồi xuống. Nhìn Triệu thị mυ"ŧ tràn đầy một chén thịt, trong mắt Tô Tam Lang hiện lên một tia đau xót, hắn nghẹn nuốt một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói. Sự căng thẳng và sợ hãi của Tô Sùng và Tô Hoa, đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi trước thức ăn thơm ngát này.

“Cha cũng ăn, nương cũng ăn, tam muội gái cũng ăn, thơm, thơm. " Tô Sùng nhìn cha nương và Tô Tam Muội, thấy trong bát mọi người đều nhiều như nhau, lúc này mới yên tâm ăn. Tô tam muội còn sợ hãi, nàng len lén nhìn cha nương, tựa hồ muốn từ trên mặt bọn họ nhìn ra cái gì, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ, dù hiểu chuyện như thế nào, cũng không có cách nào hiểu được đau xót của người lớn.

Triệu thị sờ sờ tóc Tô tam muội ôn hòa nói: "Tam muội ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, ngày mai nương lại nấu cho các ngươi, cả nhà chúng ta đều ăn no."

Tô tam muội mím môi gật gật đầu. Thịt gà và thịt thỏ cùng nhau hầm cách thủy, mùi vị dung hợp, có hương vị thơm ngon nói không nên lời. Nhìn cha nương đều há to miệng ăn thịt, Tô tam muội cũng tạm thời quên sợ hãi há to miệng bắt đầu ăn. Triệu thị một tay ôm Tô Tiểu Lộc, ăn thịt uống canh. Tô Tiểu Lộc nhàn nhạt thở dài. Một nồi thịt người một nhà ăn sạch sẽ, ngược lại cơm ăn ít. Chờ sau khi rửa mặt, Tô Tam muội cùng Tô Sùng Tô Hoa ba đứa nhỏ đều ngủ.

Triệu thị mới nhẹ nhàng chạm vào tay Tô Tam Lang nói: "Cha đứa nhỏ chờ chúng ta bị loại bỏ gia phả, những thứ này chúng ta có phải hay không cũng không đem theo được?" Đối với chuyện này Triệu thị đã tiếp nhận, nàng không có bao nhiêu khổ sở, chỉ là nghĩ đứa nhỏ có thể sẽ cùng bọn họ chết ở mùa đông này, trong lòng của nàng liền đau.

Tô Tam Lang nhẹ nhàng lên tiếng trả lời: "Ừ, căn nhà này, cùng đất đai, đều là tổ tiên lưu lại, hiện tại đều do cha làm chủ, ta bị trục xuất gia phả, những thứ này đều không thuộc về ta."

Tô Tam Lang mở to mắt nhìn đỉnh cỏ tranh, tâm dường như sẽ không đau, chỉ là nghĩ đến vợ con, hắn vẫn không cam lòng, hắn âm thầm hỏi lão thiên gia, vì sao muốn cho Tô Tam Lang hắn chịu đủ khó khăn như thế, cho hy vọng lại thu hồi.

Triệu thị thở dài: "Thu hồi thì thu hồi đi, nếu quả thật chịu không nổi nữa, người một nhà chúng ta liền cùng đi."

Tô Tam Lang quay đầu ôm lấy Triệu thị, nhợt nhạt đáp lại nàng một tiếng: "Ừ."

Tô Tiểu Lộc cũng không ngủ, cũng sâu kín thở dài. Nàng thật không nghĩ tới, còn có thể có chuyện như vậy phát sinh. Ở Cổ đại bị trục xuất gia phả, đó là chuyện rất nghiêm trọng a, bị hoàn toàn vứt bỏ, ngay cả tổ tông cũng không nhận. Những thứ này trước không nói, chỉ là trong tiết trời mùa đông lạnh giá này, không có nhà cửa, không có gì, làm sao mà sống được? Nghe ý của cha nương, thật sự sống không nổi, sống không nổi, liền mua chút độc dược cả nhà cùng chết. Trong lòng Tô Tiểu Lộc ngoại trừ khổ sở cũng không có biện pháp, nàng một đứa bé không thể đi không thể nói, nàng cũng không có lựa chọn, nàng cũng không phải sợ chết, chỉ là cảm thấy bất công a. Hết thảy đều làm cho người ta lo lắng như vậy, nhưng không có một chút biện pháp.

Sau nửa đêm Triệu thị đột nhiên mở miệng nói với Tô Tam Lang: "Cha hài nhi, cha đem gạo mì và gạo chúng ta mua sau này, thừa dịp đen tối đưa đến nhà Hổ tử huynh đệ hắn đi, nhiều lương thực như vậy, một nhà bọn họ luôn có thể ăn ngon, coi như là báo ân tình của hắn, bạc, cũng đưa đi mười lượng đi."

Trần Hổ trợ giúp, Triệu thị vẫn ghi tạc trong lòng, nghĩ về sau có thể không có cơ hội báo. Nàng vội vàng bảo Tô Tam Lang đem lương thực đưa qua. Tô Tam Lang gật đầu, lập tức đứng dậy khiêng gạo và mì hắn mua, thừa dịp đêm mò mẫm đi nhà Trần Hổ, nhà Trần Hổ dựa vào phòng tây, Tô Tam Lang gõ cửa sổ học tiếng chim hót. Trần Hổ nghe được thanh âm, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe ra này chim hót là Tô Tam Lang đã từng cùng hắn ước định qua tín hiệu, hắn trong nháy mắt thanh tỉnh, Tô Tam Lang nhẹ nhàng xuống giường mở cửa sổ: "Tam ca, là ngươi sao?"