Chương 38: Vậy thì hoàn toàn đoạn tuyệt đi

Nói một câu, lời nói đều là hoang đường, sau khi Tô Tam Lang cười xong nhìn về phía Tô lão gia tử, ánh mắt so với trước kia kiên định hơn, môi nứt ra mấy lần bởi vì lúc này cười chảy ra máu, sau một ngày mệt mỏi kiệt sức lúc này trái tim hắn như tan nát, dáng người như ngắn đi ba phân hắn cứ ngỡ ngày đứa con gái thứ tư chào đời là giây phút buồn nhất trong cuộc đời, nhưng giờ hắn mới biết không phải ngày đó không đau đớn hơn ngày hôm nay. Một ngày đau khổ như vậy Tô Tam Lang quỳ xuống, nặng nề dập đầu một cái. Hắn không nói gì, dập đầu một cái, lại dập đầu cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư... Nhìn hắn dập đầu, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Tô Đại Lang thở dài: "Tam đệ ngươi cần gì phải như vậy, hiện tại nhận sai là tốt rồi, cha nương sẽ tha thứ cho ngươi."

Tô Nhị Lang cũng cười đồng ý: "Đại ca nói không sai, ngươi chính là quá cố chấp, bách thiện hiếu vi tiên, ngươi làm như vậy đây chính là muốn ăn cơm tù, cha nương đối với ngươi đã đủ tốt rồi, ngươi phải hiểu được cảm ơn."

Tô lão gia tử từ khϊếp sợ hoàn hồn, thần sắc hắn cũng hòa hoãn vừa rồi nghe Tô Tam Lang cuồng tiếu, Hắn còn tưởng rằng Tô Tam Lang muốn phản đến cùng. Xem ra vẫn là hắn suy nghĩ nhiều, loại bỏ gia phả không ai có thể qua được cửa ải này. Lúc này đây trấn áp Tô Tam Lang chính là triệt để trấn áp hắn, về sau Tô Tam Lang sẽ không có nổi loạn, tam Phòng dĩ nhiên là vô dụng, Tô Tam Lang làm thúc thúc nên dốc hết tất cả đi giúp đỡ thân chất. Chờ mấy đứa cháu trai có tiền đồ, sau này dưỡng lão mới có chỗ dựa. Nhìn Tô Tam Lang trên đầu đều dập đầu chảy máu, Tô lão gia tử cảm thấy giáo huấn này cũng không kém nhiều lắm, hắn thản nhiên mở miệng: "Không cần dập đầu, chuyện này cứ như vậy qua, ngươi trăm triệu lần nhớ kỹ không có lần sau là được, về sau hảo hảo giúp đỡ thân chất, chờ ngươi về sau già cũng có chỗ dựa."

Tô Tam Lang dập đầu xong chín cái máu tươi trên trán chảy xuống, hắn đứng dậy bình thản mở miệng: "Cha, nương."

Tô Tam Lang hô một tiếng, sau đó ngẩng đầu hắn mặt không chút thay đổi, rất là bình tĩnh còn nói: "Ta lựa chọn bị loại bỏ gia phả, cha mẹ ngày mai liền đi mời Lý Chính cùng gia thân đến làm chứng đi, đến lúc đó gọi ta là được rồi."

Tô lão gia tử không nghĩ tới sau khi Tô Tam Lang dập đầu, dĩ nhiên không nhận sai còn ngỗ nghịch hắn, tức giận run rẩy đưa tay chỉ vào Tô Tam Lang: "Ngươi ngươi ngươi......"

Tô lão gia tử ngươi nửa ngày nói không nên lời. Hắn chỉ cảm thấy ngực giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, khiến hắn vừa tức vừa không thoải mái.

“Ta đối với an bài của cha nương, ta chưa bao giờ oán hận, đại ca cưới đại tẩu là trải qua tầng tầng lễ nghĩa cưới hỏi đàng hoàng, nhị ca cưới nhị tẩu đồng dạng là như thế, tới ta nương nói trong nhà không có bạc không dư dả không có cách nào cưới thê tử cho ta, Triệu thị chỉ cần một lượng bạc, mua cùng ta làm vợ, ta đồng ý. Triệu thị đáy lòng lương thiện, đối với ta toàn tâm toàn ý không hề oán hận, bảo ta làm cái gì làm cái đó, cho dù bị nương cắt xén khinh tiện cũng âm thầm nhẫn nhịn, ta cũng không nói gì, ta cũng không vì nàng ngỗ nghịch cha nương, nhưng cha nương làm sao có thể đối đãi với nàng như người? Đại tẩu nhị tẩu sinh trưởng tử, đều ở cữ hai mươi ngày, Triệu thị sinh Sùng ca nhi bất quá chỉ ngủ ba ngày đã phải xuống đồng làm việc, ta cũng không nói gì a. Cái đầu Sùng ca nhi là lúc đại tẩu ôm nó dập đầu, cha nương chỉ trách Triệu thị không chăm sóc tốt Sùng ca nhi, Sùng ca nhi thành kẻ ngốc, năm Hoa ca nhi bốn tuổi sốt cao, cũng là mẹ giữ công không chịu lấy tiền bốc thuốc cho Hoa ca nhi, Hoa ca nhi cũng thành kẻ ngốc, rõ ràng những thứ này cũng không phải lỗi của Triệu thị, cha nương lại chỉ trách tội Triệu thị. "Triệu thị là thê tử ta, cha nương khinh bỉ nàng như thế, trong lòng làm sao có đứa con trai này? Mấy năm nay, ta cùng Triệu thị cần cù chăm chỉ, một hô một tức cũng không dám nghỉ ngơi, ở trong lòng cha nương ta cả nhà đều là ăn không ngồi rồi, hôm nay ta chỉ sống cuộc sống của mình mà không để cha nương thấy những gì họ muốn thấy, rõ ràng là muốn một nhà ta làm trâu làm ngựa cho Tô gia bị khinh tiện, lại còn muốn lấy cớ vì một nhà ta tốt." "Đây là ta Tô Tam Lang, cả đời này ta chưa từng nghe qua chuyện cười ngu xuẩn nhất, cho nên dù là một nhà takhông có chỗ ở cố định, đói chết lạnh chết ở trong núi rừng, ta cũng sẽ không trở lại Tô gia, đây chính là lời ta muốn nói." Tô Tam Lang nói xong, không có chút lưu niệm, xoay người rời đi. Hắn cũng không có khàn cả giọng rống, chỉ là bình bình đạm đạm nói, đang kể câu chuyện của người khác. Nhưng cho dù là ai cũng nghe ra được hắn có bao nhiêu thất vọng, hắn có bao nhiêu thương tâm, có bao nhiêu quyết tâm.

Cho nên lúc Tô Tam Lang nói chuyện, người Tô gia không ai nói chuyện, ngay cả Vương thị kêu gào cũng trầm mặc. Tô lão gia tử trầm mặt, nhìn bóng lưng Tô Tam Lang: Hung hăng nói: "Xương hắn cứng, vậy lão tử muốn xem xương hắn cứng bao nhiêu, lão đại lão nhị, các ngươi đi Lý Chính gia một chuyến lại đến nhà Tô đại công, Tô tứ công các ngươi nói một chút. Ngày mai ta muốn ở trước mặt toàn bộ người trong thôn, đem nghịch tử này đuổi ra khỏi thôn chúng ta. Xem ra nghịch tử này oán hận chất chứa đối với chúng ta đã sâu a, bất hiếu tử này a, lão thiên gia vì sao không mở mắt, vì sao không hạ một đạo lôi đánh chết nghịch tử này a."

Vương thị cũng phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng mắng. Tô Đại Lãng cùng Tô Nhị Lang hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thành như vậy, nhưng Tô lão gia tử lên tiếng bọn họ phải đi. Dù sao người gặp khó khăn cũng không phải bọn họ. Lý thị cùng Chu thị đều sợ không chịu nổi, lúc này vội vàng để cho hài tử của mình đều trở về phòng, mà các nàng thì chịu khó đem bàn bát đũa thu thập. Lần trước đem Tô Tam Lang một nhà đuổi đi nhưng là không có công lý lần này muốn cách trừ gia phả làm một cái công lý, những thứ đồ vật trong nhà Tô Tam Lang nhất định phải mang về nhà, bạc mà gia đình Tô Tam Lang kiếm được cũng phải giao nộp.

Trời lạnh này Tô Tam Lang có bản lĩnh lớn hơn nữa còn có thể nghịch thiên mà đi sao?... Tô Tam Lang rời khỏi Tô gia, lê bước chân nặng nề trở về nhà nhìn ngôi nhà tranh mờ ảo trong đêm tối, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi

bước chân nặng trĩu, hắn chỉ hận chính mình vô dụng, đã đưa hắn đến như ngày hôm nay. Triệu thị mặc dù là mua được, nhưng ở chung nhiều năm như vậy nàng toàn tâm toàn ý với mình, Tô Tam Lang cũng không phải đầu gỗ, hắn sao có thể thờ ơ. Đến phía dưới nhà Tô Tam Lang lau đi nước mắt, hắn đang do dự một hồi nên nói với Triệu thị như thế nào, bên cửa hàng rào vang lên thanh âm ôn nhu của Triệu thị: "Cha đứa nhỏ, người đã trở lại."

Triệu thị không biết đứng ở ngoài phòng bao lâu, nàng tựa vào bên cửa hàng rào, tựa như hòa làm một thể với sắc đêm, cho nên Tô Tam Lang mới không nhìn thấy nàng. Nghe được thanh âm của Triệu thị, lòng Tô Tam Lang đau đớn. Mà Triệu thị giống như là cái gì cũng biết không hỏi mà là ngữ khí ôn hòa nói: "Cha hài nhi, về nhà ăn cơm trước đi, ngươi khẳng định cũng đói bụng, bọn nhỏ đều chờ ngươi."

Triệu thị mở cửa đợi đến khi Tô Tam Lang đi vào, nàng chủ động nắm tay Tô Tam Lang mang theo kiên định nói: "Cha hài nhi, mặc kệ thế nào, sống hay chết ta đều đi theo ngươi, ngươi đừng sợ, ngươi sẽ không phải một mình.