Chương 36: Không bao giờ quay lại

Giờ khắc này, Tô Tam Lang nhìn ánh mắt mang theo nước mắt của Triệu thị, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị bóp chặt làm cho hắn hít thở không thông cùng đau đớn. Sửng sốt mấy hơi, Tô Tam Lang mới mở miệng: "Bọn họ tới làm cái gì, là đánh ngươi?" Nói xong Tô Tam Lang trong đôi mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, hắn tiến lên, muốn kiểm tra Triệu thị trên người có phải hay không có thương tích.

Triệu thị cảm nhận được sự quan tâm của Tô Tam Lang, nước mắt mãnh liệt không ngừng được, tất cả ủy khuất của nàng đều giống như tìm được miệng phát tiết, làm cho nàng lập tức nhào vào trong lòng Tô Tam Lang, nghẹn ngào nói: "Cha đứa nhỏ bọn họ không có đánh ta, bọn họ là tới để cho chúng ta trở về, trở lại Tôn gia nói là đánh gãy xương cốt liền gân, một bút viết không ra hai chữ Tô." Lý thị cùng Chu thị không có đánh nàng, lại so với đánh nàng còn làm cho nàng thống khổ hơn.

Tô Tam Lang cũng sửng sốt hắn không biết nên nói như thế nào tâm tình hắn giờ phút này, chỉ cảm thấy buồn cười lại thật đáng buồn. Hắn nâng mặt Triệu thị lên, lau đi nước mắt trên mặt Triệu thị, trịnh trọng cam đoan với Triệu thị: "Nương đứa nhỏ chúng ta sẽ không trở về, có chết một nhà chúng ta cũng chết ở bên ngoài."

Hắn như thế nào sẽ trở về, mấy ngày kia phân ra hắn cũng từng ôm kỳ vọng, nếu như huynh đệ có thể giúp đỡ hắn một chút, cha nương có thể cho hắn trở về nhà, khi đó hắn nhất định sẽ không chút do dự mang theo người một nhà trở về. Cho dù làm rất nhiều việc, chịu ủy khuất hắn cũng có thể nhẫn. Nhưng khi đó không ai giúp đỡ hắn, Trần Hổ giúp đỡ hắn cũng không phải ca ca của hắn, bọn họ đều biết Trần Hổ lúc đó khó khăn nhất, cho dù khó khăn cũng sẽ tới giúp hắn, cho dù chính mình cuộc sống không dễ chịu, cũng tới giúp hắn một phen. Lúc đó hắn đều sợ không chịu nổi nhưng hắn đều vượt qua, ở thời điểm khó khăn nhất người nhà chân chính cũng không cho hắn trở về nhà, hắn còn không hiểu sao? Hiện tại để cho hắn trở về, đơn giản là biết hắn hiện tại vào núi cũng không đi tay không, trong tay có bạc, hắn hữu dụng ở trên người hắn có lợi mới có thể tìm để cho hắn trở về. Cho nên hắn tuyệt đối không trở về. Trong lòng Tô Tam Lang quyết định, Triệu thị nhìn rõ ràng, nàng biết Tô Tam Lang rất đau lòng, trong lòng nàng khổ sở nhưng cũng an tâm.

Triệu thị nói: "Nương đứa nhỏ ta cũng không muốn trở về, ta chịu khổ vất vả ta còn không sợ, ta sợ chính là Sùng ca nhi Hoa ca nhi tam muội tứ muội ăn không đủ no mặc không ấm, ta nghĩ ta liền đau lòng a, hôm nay lúc đại tẩu nhị tẩu tới, Ngọc Phương nhà nhị tẩu cũng tới, nàng lại nói với tam muội, chờ chúng ta trở về, quần áo của tam muội chính là của nàng, ta......"

Triệu thị đè ngực, lời này giống như móc tim nàng khó chịu. Nếu như nàng chưa từng bị ánh mặt trời bao phủ, như vậy chết ở trong bóng tối nàng cũng cam nguyện. Nhưng đoạn thời gian bị ánh sáng bao phủ này, làm cho nàng thấy được hy vọng nhân sinh, nàng không cam lòng mất đi. Triệu thị sụp đổ, làm cho Tô Tam Lang cũng rất khó chịu, hắn ôm Triệu thị trấn an nàng nói: "Nương đứa nhỏ ngươi yên tâm, không ai có thể cướp đi quần áo của Tam muội, người một nhà chúng ta cũng sẽ không trở về, khổ cực cũng không liên quan đến người khác."

Tô Tam Lang lau đi nước mắt cho Triệu thị, dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng, để cho Triệu thị biết, hắn sẽ không thay đổi tâm ý. Bất quá bên kia để cho đại tẩu nhị tẩu tới, hắn thế nào cũng phải trở về một chuyến. Tô Tam Lang nhìn Triệu thị nói: "Nương đứa nhỏ nếu bên kia đã nói, về tình về lý ta cũng nên đi trả lời, ta đi là được, ngươi cùng hài tử ở nhà làm cơm xong chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại."

Tô Tam Lang nói xong, liền xoay người đi ra cửa. Triệu thị đuổi theo hai bước, tựa ở cạnh cửa nhìn bóng lưng Tô Tam Lang ngừng bước, nàng nhẹ nhàng thở dài, thẳng đến bóng lưng Tô Tam Lang biến mất trong tầm mắt, nàng mới xoay người lại, liền thấy ba đứa nhỏ ôm Tô Tiểu Lộc đứng ở cách đó không xa, lo lắng nhìn nàng. Triệu thị miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: "Đừng sợ, cha các ngươi sẽ giải quyết tốt, tam muội chiếu cố tốt tứ muội, nương nấu cơm cho các ngươi ăn."

Nhìn trên mặt đất con gà rừng nằm thoi thóp trên mặt đất, Triệu thị đun nước nóng thuần thục đem gà rừng mổ bụng rửa sạch sẽ. Nàng không biết Tô Tam Lang lần này đi sẽ mang đến kết quả gì, nhưng nàng phải lên kế hoạch cho điều tốt nhất và điều tồi tệ nhất. Trước kia gà nàng nhiều nhất chỉ cam lòng nấu nửa con, hôm nay nàng chẳng những toàn bộ đều nấu, còn lấy nửa con thỏ một khối hầm cách thủy. Tất cả mọi người im lặng, không có tiếng cười nói. Tô Sùng và Tô Hoa dường như đã hiểu ra điều gì đó, trong đôi mắt ngây thơ có thêm khổ não.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi chuyển nhà, Tô Tam Lang đi vào cửa nhà đã từng quen thuộc. May mắn lúc này trời đã tối, từng nhà đều ngồi vây quanh trong nhà ăn cơm, cũng không có ai nhìn thấy Tô Tam Lang đến. Một nhà Tô lão gia tử ăn cơm ở nhà chính, Tô Tam Lang vào sân cũng không ai phát hiện. Tô Tam Lang đến dưới mái hiên, đang muốn gõ cửa, lại nghe được trong phòng truyền ra thanh âm nói chuyện, mà nội dung kia, để cho hắn giơ tay lên lại thả xuống. Trong phòng chính, Tô lão gia tử đang nói: "Ngày mai Tam Lang trở lại, hắn với Triệu thị dập đầu nhận sai thì chuyện này cũng đã qua, ngươi cũng đừng có tiếp tục trưng ra bộ mặt đó, nghe không?"

Vương thị lạnh mặt: "Tiểu súc sinh mất lương tâm kia trở về, ta có thể cho hắn mặt mũi, miệng ta đầy bọt nước đều là do hắn làm tức giận, ta không đánh hắn đã là không tệ rồi."

Hôm nay dưới yêu cầu mãnh liệt của Vương thị, Tô lão gia tử chịu không nổi nàng. Để cho con trai lớn cõng nàng đến chính phòng ăn, lúc ăn cơm Vương thị liền mắng chửi đĩnh đạc, Tô lão gia tử nhịn không được nói một câu. Bây giờ nghe Vương thị nói lời này, Tô lão gia tử nhíu mày: "Dù thế nào đi nữa, đó cũng là con trai chúng ta, nó ở bên ngoài mấy tháng, nó biết sai là được."

"Ta nghĩ liền tức giận, ở trong núi làm nhiều đồ như vậy nó cũng không muốn đưa chút gì về nhà, đem con gà mái thối nát kia nuôi bóng loáng, còn may quần áo mới cho hàng bồi thường kia mặc, số bạc này giữ lại mua bút giấy cho cháu trai lớn của ta thật tốt a." Vương thị trợn trắng mắt thở phì phò nói.

Lý thị cùng Chu thị trở về liền đem các nàng ở trong nhà Tô Tam Lang nhìn thấy thêm mắm dặm muối nói cho Vương thị nghe, Vương thị lúc này liền tức giận căn bản ngứa ngáy. Nghĩ đến Lý thị nói mấy chục thịt khô kia bà ta liền tức giận, cái này bán được bao nhiêu bạc a. Tô Thuận từ trong bát ngẩng đầu, mang theo ánh sáng của miệng cười nói: "Bà nội, bà mua giấy bút cho con, con nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, tương lai thi Trạng Nguyên, làm rạng rỡ tổ tông cho Tô gia chúng ta."

Tô Đại Lang nghe xong vui vẻ a: "Được, không hổ là con trai của Tô Đại Lang ta."

Lý thị cũng vui vẻ cười không ngừng: "Vậy sau này ngươi sẽ là nương của Trạng Nguyên Lang."

Chu thị nhẹ nhàng đẩy đẩy tiểu nhi tử bên cạnh. Tô Thanh không tình nguyện buông bát đũa cũng nói: "Ông bà nội, sau này con cũng phải thi Trạng Nguyên, chờ con thi đậu, xây nhà lớn cho các người ở, mua rất nhiều người hầu cho các người sai khiến." Tô Nhị Lang cười nói.

“Tình cảm thật tốt, ngày Tô gia chúng ta xuất đầu sắp tới rồi.

Chu thị sờ sờ tóc Tô Thanh. Cười nói với Tô lão gia tử: ""Cha, Thanh ca ca thật có hiếu."

Nhìn hai đứa cháu trai với nhiều hoài bão lớn, trên mặt Tô lão gia tử cũng có mỉm cười. Hắn lên tiếng nói: "Ta đoán trong tay Tam Lang cũng có chừng mười lượng bạc, chờ hắn trở về sung công, gia gia sẽ dẫn các ngươi đi học đường báo danh.”