Chương 35: Rõ ràng chính là bắt buộc

Triệu thị dẫn Lý thị và Chu thị vào phòng, Lý thị và Chu thị liền nhìn thấy thịt khô treo trên bếp lò. "Tam đệ muội, người trong thôn đều nói tam đệ vào núi chưa bao giờ đi không, lúc trước ta còn không tin đâu, hiện tại ta có thể tin tưởng."

Lý thị âm dương quái khí nói, trên này ít nhất treo chừng mười con đâu, khó trách cả nhà này đều béo, thường xuyên ăn thịt có thể không béo nha. Chu thị cũng kinh hãi, nàng ta không học Lý thị nói lời chua ngoa, nhưng trong lòng nàng ta cũng ghen tị với Triệu thị. Khi các nàng bị Vương thị mắng cùng tra tấn bị khinh bỉ vất vả, Triệu thị đang trải qua ngày lành thoải mái, vốn dĩ bị khinh bỉ chịu tra tấn hẳn là Triệu thị mới đúng a, nghĩ trong lòng Chu thị liền không thoải mái.

Triệu thị thản nhiên mở miệng: "Đại tẩu nhị tẩu, tam phòng chúng ta cùng Tô gia đã không có quan hệ, các ngươi hiện tại đến là có chuyện gì?"

Triệu thị có thể cảm nhận được Lý thị Chu thị không có hảo ý, nàng cho tới bây giờ đều là mềm yếu nhưng hôm nay nàng biết cái gì gọi là cuộc sống, nàng cũng không muốn trở về, nàng cũng có dũng khí chống cự. Cho dù không vì chính mình, nàng cũng phải vì đứa nhỏ mà suy nghĩ không phải sao.

Lý thị cùng Chu thị không nghĩ tới Triệu thị chẳng những người thay đổi, lá gan cũng thay đổi. Hai người nhìn nhau, sau đó Lý thị cười nói: "Tam đệ muội, nói cho cùng chúng ta vẫn là người một nhà, một nét bút cũng không ra hai chữ Tô, lúc trước cũng là tam đệ chọc giận cha nương trước, cha nương mới để cho người một nhà các ngươi đi ra để bình tĩnh tỉnh táo."

Chu thị nói tiếp: “Đúng vậy, hiện tại cũng đã qua mấy tháng, cha nương cũng nguôi giận, nghĩ đến cùng là người Tô gia cũng không đành lòng người một nhà các ngươi lưu lạc bên ngoài, ngươi quay đầu lại nói với tam đệ một tiếng để tam đệ ngày mai về nhà nhận lỗi với cha nương, người một nhà các ngươi cũng về nhà đi."

Chu thị nói xong đã muốn đưa tay ôm Tô Tiểu Lộc, tay nàng còn chưa đυ.ng tới Tô Tiểu Lộc, Tô Tiểu Lộc đã bộc phát tiếng khóc vang dội. "Oa -- oa oa --" Tô Tiểu Lộc gần ba tháng tuổi, thân thể cường tráng so với trẻ sơ sinh bình thường thân thể tốt hơn, này vừa khó, như là sấm sét mưa to, vừa vội vừa mạnh vừa vang, lập tức khiến cho Lý thị cùng Chu thị đồng thời bịt lỗ tai. Tạp âm này, cũng thật làm cho người ta chịu không nổi, nhưng Triệu thị lại không có, nàng vẻ mặt đau lòng ôm Tô Tiểu Lộc liền nhẹ dỗ: "Tứ muội ngoan, Tứ muội không khóc." Tô Tiểu Lộc rất nhanh liền không khóc.

Chu thị cũng không có tâm tư muốn ôm, tiếng khóc vừa rồi nghe xong chỉ muốn đánh chết. Lý thị ngoáy ngoáy lỗ tai nói: "Tam đệ muội, chuyện này chờ tam đệ trở về ngươi cùng tam đệ nói một chút đi, mặc kệ nói như thế nào chúng ta đều là người một nhà, đánh gãy xương cốt cũng còn dính gân, cha bảo ta cùng nhị đệ muội tới truyền lời cho ngươi, các ngươi cũng nên mềm lòng, chuyện này liền trôi qua, lời cũng mang tới vậy chúng ta đi về trước."

Lời nên nói cũng nói, nên khó xử cũng không phải nàng ta. Lý thị muốn đi rồi. Chu thị vừa rồi đã bị Tô Tiểu Lộc làm cho lỗ tai không thoải mái, thấy vậy cũng nói: "Tam đệ muội, Nhị tẩu chờ ngươi về nhà a."

Nói xong Lý thị cùng Chu thị liền mở cửa đi ra ngoài. Nhìn Tô tam muội ngồi xổm ở cạnh cửa, Lý thị lộ ra ý cười: "Tam muội a, đại bá nương rất nhớ ngươi, nhanh về nhà a."

Chu thị nhìn Tô tam muội mặc áo bông mới trên người, trong mắt cũng có tâm tư, nói với Tô tam muội: "Tam muội, nhị bá nương cũng có thể nhớ ngươi cùng Tứ muội, chờ về nhà ta bảo tam tỷ tỷ giúp ngươi cùng nhau chăm tứ muội ngươi."

Nói xong Chu thị kéo Tô Ngọc Phương liền cùng đi. Trước khi đi, Tô Ngọc Phương còn quay đầu lại nhìn thoáng qua quần áo mới trên người Tô tam muội. Tô tam muội không khỏi lau nước mắt. Triệu thị không biết lúc nào đứng ở cạnh cửa, nhìn một màn như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng như xoắn, nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Tam muội, vào nhà đi."

Tô tam muội đi theo vào nhà, vừa vào nhà, nàng liền khóc hỏi: "Nương, tam tỷ tỷ nói chúng ta phải về nhà kia, nàng còn nói trở về quần áo mới của ta sẽ cho nàng mặc, đây là sự thật sao?"

Không đợi Triệu thị mở miệng trả lời, Tô tam muội liền nghẹn ngào nói: "Nương, ta không muốn trở về...... Trở về rất đói rất lạnh, nãi nãi còn đánh ta, nãi nãi còn không thích Tứ muội, nương chúng ta đừng trở về được không, chúng ta hiện tại không phải rất tốt sao?"

Triệu thị nhìn Tô tam muội cũng chảy nước mắt, ôm Tô tam muội yên lặng rơi lệ nói không nên lời. Nàng không biết nên nói cho Tô Tam muội như thế nào, nói nàng không có cách nào làm chủ, nói nàng không có tư cách làm chủ, nói nữ nhân đời này chỉ có thể dựa vào nam nhân. Bị Triệu thị một tay ôm, Tô Tiểu Lộc không quá thoải mái, nhưng cũng chỉ có thở dài. Nàng phi thường không thích người một nhà trở về, nhưng nàng còn là một đứa bé, tất cả quyền lựa chọn này, vẫn phải ở trên người cha nàng Tô Tam Lang. Triệu thị khóc một hồi, chuyện nên làm vẫn phải làm. Tô tam muội không có được đáp án, cũng không có hỏi lại, chỉ là ôm Tô Tiểu Lộc, nàng rốt cuộc không vui vẻ nổi nữa. Tô Tiểu Lộc cũng không cười nổi. Nếu như trở về nàng cũng không có ngày lành.

Lúc trời sắp tối Tô Tam Lang mang theo hai nhi tử trở về, bọn họ chạy xa lúc đi kiểm tra cạm bẫy một lần, lúc trở về cũng kiểm tra một lần, mỗi ngày trở về đều có thu hoạch. Hôm nay mang theo hai con gà rừng, một con vẫn còn sống, một con gãy chân, vừa tới phòng, Tô Tam Lang đã nói: "Nương đứa nhỏ, đun nước sôi, chân gà này gãy không dễ nuôi, một hồi gϊếŧ chúng ta ăn."

"Được." Triệu thị ở trong phòng đáp lại giọng nói có chút ong ong. Tô Tam Lang còn tưởng rằng Triệu thị bị nhiễm phong hàn, lập tức nhốt gà rừng lại rồi vào nhà. Tô Sùng và Tô Hoa thì đi tìm Tô tam muội, Tô tam muội mất hứng bọn họ tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng vẫn liếc mắt một cái liền nhìn ra.

“Tam muội, muội làm sao vậy? "Tô Sùng cẩn thận hỏi.

Tô Hoa còn từ túi vải bên hông lấy ra quả đào dại đưa cho Tô tam muội nói: "Muội muội, muội ăn, rất ngọt, ta còn đều rửa sạch sẽ đây." Bọn họ cùng cha vào núi, luôn có thể gặp được một ít quả dại gì đó, mỗi một lần đều mang về nhà chia sẻ cho Tô tam muội ăn. Tô tam muội nhìn hai ca ca, nước mắt liền chảy ra. Tô Tam Muội khóc, nàng nhìn sự ngây thơ của hai ca ca, không biết nên như thế nào cùng bọn họ nói, nói người một nhà bọn họ còn muốn trở lại cái nhà kia đi chịu đói chịu lạnh bị khi dễ.

Tô Sùng cùng Tô Hoa nhìn Tô tam muội khóc, lập tức chân tay luống cuống, bọn họ không biết làm sao bây giờ, nhưng Tô Sùng rất nhanh hô: "Cha, muội muội khóc, muội muội khóc."

Tô Tam Lang vừa vào nhà, còn chưa kịp hỏi Triệu thị, chợt nghe thấy nhi tử đang kêu, hắn đang chuẩn bị đi qua nhìn xem, Triệu thị ở bếp lò liền ngẩng đầu, gọi Tô Tam Lang lại nói: "Cha đứa nhỏ, hôm nay đại tẩu cùng nhị tẩu tới." Ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt Triệu thị lấp lánh nước mắt, ánh mắt của nàng cũng sưng đỏ, ánh mắt mang theo nước mắt, như là muốn nói ra rất nhiều ủy khuất với Tô Tam Lang.