Chương 20: Ôn nhu

Tô tam muội gật đầu: "Được, cha cẩn thận."

Tô Tam Lang nhìn về phía Triệu thị nói: "Nương đứa nhỏ, lúc này trời còn chưa tối mấy cái bẫy kia cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Triệu thị nhẹ nhàng gật đầu dặn dò: "Cha đứa nhỏ, trên đường chàng cẩn thận." Nói xong, Triệu thị lại dặn dò hai hài tử: "Hoa nhi và Sùng nhi phải nghe lời cha biết không?"

Tô Sùng và Tô Hoa ngây thơ gật đầu. Tô Tam Lang đi vo gạo, đun lửa rồi dẫn Tô Sùng và Tô Hoa ra ngoài. Tô tam muội ngoan ngoãn canh lửa.

Triệu thị vỗ Tô Tiểu Lộc sau khi cho nàng ăn no nhẹ giọng nói: "Tứ muội ngoan ngoãn ngủ, nương thu thập bông vải một chút được không?"

Tô Tiểu Lộc mυ"ŧ miệng chớp mắt ngoan ngoãn ngủ. Mấy ngày nay trạng thái Triệu thị so với trước tốt hơn nhiều, trong nhà cũng không giàu có nếu cái gì cũng không làm trong lòng nàng cũng lo lắng. Khâu quần áo gì gì đó, ngồi ở trên giường là tốt rồi, động tay cũng không tính là quá mệt mỏi nàng cũng sẽ nhìn một chút, cách một đoạn thời gian để Triệu thị nghỉ ngơi là được rồi. Mà nàng cũng đem ý thức chìm vào không gian hấp thu linh khí.

Triệu thị nhìn Tô Tiểu Lộc ngoan ngoãn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bà không khỏi bật cười chính mình ngu ngốc nói chuyện với tiểu nữ nhi. Triệu thị không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền bắt đầu thu thập bông vải. Bông bình thường không có trải qua chọn lựa kỹ càng, bên trong còn có một ít lá kim gì đó. Nàng lấy những thứ đó ra vứt đi, quần áo làm xong mặc vào mới thoải mái. Nàng thu dọn một hồi Tô Tiểu Lộc sẽ phát ra chút động tĩnh, Triệu thị không thể không nghỉ ngơi nếu bà không nghỉ ngơi Tô Tiểu Lộc sẽ khóc.

Triệu thị bất đắc dĩ đành phải nửa canh giờ liền nghỉ ngơi một chén trà, bà nhìn bộ dạng nhu thuận của Tô Tiểu Lộc không khỏi nỉ non: "Tứ muội, con là đang đau lòng nương sao? Không biết vì sao, nương luôn cảm thấy con rất hiểu chuyện, nhưng con chỉ là một đứa bé sao có thể hiểu được, có lẽ là con không quen nương không ôm con?"

Tô Tiểu Lộc ngoan ngoãn bên cạnh Triệu thị không khóc cũng không nháo. Triệu thị lại cười nói: "Bất quá nương càng tin tưởng con là đau lòng nương, muốn cho nương nghỉ ngơi."

Tô Tiểu Lộc mở mắt nhìn Triệu thị. Triệu thị nhìn hai mắt linh động của Tô Tiểu Lộc, nhịn không được lại gần hôn lên má Tô Tiểu Lộc: "Ánh mắt Tứ muội thật đẹp."

Nếu Tô Tiểu Lộc biết nói, nàng cũng sẽ nói với Triệu thị, ánh mắt của bà thật dịu dàng. Mỗi người trong nhà đều khiến nàng cảm thấy ấm áp. Triệu thị nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục thu dọn bông vải. Tô tam muội nấu cơm xong, tắt lửa thì tới hỗ trợ thu dọn mãi cho đến khi trời hoàn toàn tối bông gòn cũng thu dọn xong.

Triệu thị có chút lo lắng nói: "Sao còn chưa trở về." Đang nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang.

“Nương đứa nhỏ, ta đã trở lại." Nghe được âm thanh của Tô Tam Lang, Triệu thị yên tâm cười nói với Tô Tam muội: "Tam muội, đi múc nước rửa tay cho cha con ăn cơm ."

"Được." Tô tam muội nhanh chóng ra khỏi giường và đi ra ngoài.

Hôm nay thật sự quá muộn, Tô Tam Lang xin lỗi nói với ba đứa nhỏ: "Trứng gà kia ngày mai cha lại làm cho các con ăn được không?"

Tô Sùng và Tô Hoa thèm ăn nhưng còn nhớ rõ lời nói không lâu trước đó, hai người lắc đầu nói: "Không cần, cho tiểu muội muội ăn."

Tô tam muội cũng nói: "Cha, chúng ta không ăn, chờ ngày mai gà mái lại đẻ trứng, sẽ luộc trứng cho nương ăn."

Tô Tam Lang cười gật đầu: "Được."

Tô tam muội cũng không biết là gà sẽ không đẻ trứng mỗi ngày, Tô Tam Lang nhìn ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của nàng, thật sự là không đành lòng nói cho nàng những thứ này. Tô Tam Lang đưa cơm cho Triệu thị trước rồi mới ra ngoài ăn cơm. Tô Tam Muội đang cùng hai ca ca ngồi ở trên ghế nhỏ ăn cơm, chậm rãi ăn, nhìn Tô Tam Lang đi ra.

Tô Tam Muội nói: "Cha, ngày mai con còn mang đại ca nhị ca đi bắt sâu sao?"

Tô Tam Lang suy nghĩ một chút lắc đầu: "Ngày mai Sùng ca nhi và Hoa ca nhi phải cùng cha xới đất, không thể cùng con bắt sâu, một mình con bắt là được rồi."

Việc buôn bán củi lửa không thể thực hiện được, cạm bẫy cũng không nhất định có thu hoạch, đất đai trong nhà vẫn là quan trọng nhất. Bốn mẫu đất phía sau núi bị bỏ hoang rất lâu, vừa cằn cỗi vừa khô ông gieo một số hạt giống rau để nuôi dưỡng đất vào mùa đông. Hai hai tử mặc dù tâm trí không được đầy đủ, nhưng tốt xấu gì cũng là một nửa trưởng thành, tính là một nửa lao động. Mà bên người Triệu thị cũng cần có người, Tô tam muội chiếu cố Triệu thị và hài tử là vừa vặn.

Tô Tam Muội nghe xong cười gật đầu: "Được, ta sẽ bắt thật nhiều cho gà nhà chúng ta ăn."

Tô Tam Lang ôn hòa cười, cơm nước xong không bao lâu người một nhà rửa mặt lên giường đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Tô Tam Lang liền đứng lên đi đào đất trước.

Triệu thị cũng làm việc, tối hôm qua bà đã đo người cho Tô Tam Lang, đã có thể cắt vải. Trong nhà không có kéo bà bảo Tô Tam Lang đưa liềm cho bà trước, Tô tam muội ngủ say bên cạnh Tô Tiểu Lộc. Hai hài tử cũng ngủ rất say trên giường kia. Tay chân Triệu thị rất nhẹ nhàng nhưng làm việc vừa nhanh vừa chuyên chú.

Tô Tiểu Lộc chỉ thở dài cũng không quấy rầy Triệu thị, nàng biết miễn là gia đình này tốt hơn, Triệu thị cũng sẽ không sốt ruột như vậy. Thời tiết dần trở lạnh, đồ đạc trong nhà cũng không nhiều để Triệu thị nằm một hai tháng, lòng bà ấy đều muốn chết cháy. Nếu tất cả mọi người đang dùng sức, vậy bà ấy cũng không thể nhàn rỗi.

Tô Tiểu Lộc cố gắng giãy dụa đem bàn tay nhỏ bé ra cho Triệu thị uống nhưng không được, vậy cho tam tỷ chịu khó đáng yêu uống chút nước linh tuyền đi. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm Tô tam muội nhỏ gầy với mái tóc vàng và xoăn. Tô Tiểu Lộc đưa tay đến miệng Tô tam muội nước linh tuyền làm ướt miện Tô tam muội.

Tô tam muội đang ngủ cái gì cũng không biết, chỉ là vô thức nuốt lấy vị ngọt trong miệng. Cho uống một ít, Tô Tiểu Lộ rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, tam tỷ rất yêu thương nàng, nếu tỷ ấy tỉnh lại nhìn thấy đang mυ"ŧ ngón tay của

muội muội, sợ rằng tỷ ấy sẽ bị dọa. Làm xong những điều này, Tô Tiểu Lộc liền đem ý thức chìm vào không gian tu dưỡng. Nàng đoán thời gian không còn nhiều lắm, thì đi ra khóc một cái để Triệu thị nghỉ ngơi.

Nghe được tiếng khóc Tô tam muội tỉnh lại vội vàng đưa tay vỗ Tô Tiểu Lộc nhẹ giọng dỗ: "Tứ muội ngoan ngoãn không khóc không khóc."

Triệu thị vừa thấy Tô Tam muội tỉnh liền nói: "Tam muội, con dỗ Tứ muội một chút, nương rất nhanh sẽ cắt xong."

Tô Tiểu Lộc bĩu môi dùng sức phát ra một tiếng khóc ủy khuất mà lại vang dội: "Oa ô - - oa a - -" dọa Tô Tam muội nhảy dựng nhất thời tay chân luống cuống. Tô Sùng và Tô Hoa đều bị tiếng khóc này đánh thức.

Ở sau núi Tô Tam Lang đều giật mình nhìn trời một chút cũng nên nấu cơm. Tô Tam Lang liền buông cuốc xuống trở về. Còn chưa vào phòng đã hỏi: "Nương đứa nhỏ, Tứ muội sao vậy, sao lại khóc lớn tiếng như vậy?"

Triệu thị vội vàng buông vải trong tay xuống ôm Tô Tiểu Lộc vừa dỗ nàng vừa trả lời Tô Tam Lang: "Cha đứa nhỏ ta cũng không biết, có thể là tỉnh dậy không nhìn thấy ta."

"Được rồi được rồi, nương tới rồi, Tứ muội ngoan ngoãn không khóc a - -" Triệu thị kiên nhẫn dỗ còn muốn cho Tô Tiểu Lộc bú sữa Tô Tiểu Lộc kiên quyết không bú. Khóc đến đỏ mặt, khiến Triệu thị cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.