Chương 19: Ấm áp

Tô tam muội nuốt một ngụm nước bọt nàng cũng muốn ăn trứng gà nhưng nhớ tới nương và muội muội nàng hiểu chuyện nói: "Cha, ta không uống, để cho nương uống nhiều một chút, như vậy Tứ muội mới có thể ăn no." Tô tam muội rất thích Tô Tiểu Lộc, nàng sáu tuổi đã biết tiểu muội mới sinh ra cái gì cũng ăn không được, chỉ có thể dựa vào sữa nương mà sống mà chỉ có Triệu thị ăn no mới có đủ sữa nuôi nấng Tứ muội. Nữ nhi hiểu chuyện này, luôn làm cho lòng Tô Tam Lang đau lòng, ông đưa tay sờ tóc Tô Tam Muội.

“Cho tiểu muội muội, cha, con cũng không cần". Tô Sùng ngây thơ nhìn Tô Tam Lang nói, ông nhượng bộ nhưng lộ ra vẻ mặt khó có thể dứt bỏ.

“Con cũng không muốn, cho muội muội ăn no”. Tô Hoa cũng khoát tay, đồng dạng nhịn đau dứt bỏ.

Tô Tam Lang trong lòng nói không nên lời sờ đầu hai hài tử lại sờ đầu Tô Tam Muội tán dương nói: "Hài tử tốt, đều là hài tử tốt." Cho dù là hai hài tử tâm trí không được tốt cũng biết khiêm nhượng, bọn họ có thể vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được nó trân quý cỡ nào. Dẫn ba đứa nhỏ vào nhà, Tô Tam Lang trực tiếp vào phòng. Triệu thị đã ngồi dậy, từ lúc nghe được âm thanh của Tô Tam Lang bà đã đứng lên, lo lắng chờ.

Thấy Tô Tam Lang đi vào lo lắng trong lòng bà mới buông xuống ôn hòa nói: "Cha đứa nhỏ, chàng vất vả rồi."

Tô Tam Lang đặt gùi xuống vui vẻ nói: "Nương đứa nhỏ, ta mua bông vải mùa đông chúng ta không cần chịu lạnh nữa."

Triệu thị vừa nghe rất vui mừng, mang theo tiếng khóc nói: "Thật vậy sao?"

Tô Tam Lang xem như kho báo đem vải và bông vải bên trong gùi lấy ra đặt lên giường. Triệu thị vui mừng rơi lệ, hai tay run rẩy sờ vải bông, tràn ngập cẩn thận.

“Nương bọn nhỏ đừng khóc tổn thương mắt." Nhìn Triệu thị khóc Tô Tam Lang đau lòng nói.

Tô tam muội cũng đến bên cạnh Triệu thị lau nước mắt cho bà: "Nương, không khóc."

Triệu thị gật đầu trong lòng bà là vui mừng, từ khi bị đuổi ra ngoài đã lo lắng mùa đông này sẽ trôi qua như thế nào, tuy rằng trước đây cũng chịu lạnh nhưng không lạnh đến chết. Bây giờ thì tốt rồi, bà rốt cuộc có thể không cần lo lắng. Tô Tam Lang cũng bắt đầu nói chuyện xảy ra sau khi mình vào trấn, Triệu thị im lặng nghe lộ ra ý cười dịu dàng.

Tô Tam Lang cuối cùng tổng kết lại nói: "Ông trời rốt cuộc vẫn chiếu cố nhà chúng ta."

Triệu thị đồng ý gật đầu. "A ô --" Tô Tiểu Lộc cảm giác không được tồn tại đúng lúc phát ra âm thanh đáng yêu, nàng đã sớm tỉnh lại từ khi nghe được giọng nói của Tô Tam Lang, kỳ thật nàng cũng có chút lo lắng, đến cùng có thể bán được bao nhiêu tiền. Nghe được cuộc đối thoại giữa Tô Tam Lang và Triệu thị, nàng liền yên tâm. Món ăn dân dã vẫn đáng giá treo trong nhà, mùa đông này không cần lo lắng sẽ lạnh chết, có tam tỷ chịu khó ở đây mùa đông này nói không chừng còn không thiếu thịt ăn.

“Tứ muội tỉnh rồi. " Triệu thị ôn hòa nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Lộc, suy nghĩ một chút lại ôm nàng lên.

Tô Tam Lang dựa vào nhìn xem, ông đưa tay nói: "Nương đứa nhỏ để cho ta ôm Tứ muội một cái đi." Từ khi tiểu nữ nhi này sinh ra, ông còn chưa từng ôm qua, mấy ngày nay bận rộn và lo âu đặt ở trong lòng, để cho ông cũng không rảnh ôm tiểu nữ nhi.

Triệu thị gật đầu, cẩn thận đưa Tô Tiểu Lộc về phía Tô Tam Lang. Tô Tiểu Lộc rất nhanh đã bị Tô Tam Lang cẩn thận từng li từng tí ôm.

Tô Tiểu Lộc nhìn ông há tròn cái miệng nhỏ nhắn: "Y nha......"

Tô Tam Lang mặt mày nhu hòa trìu mến nhìn tiểu khuê nữ nhẹ giọng nói: "Tứ muội thật ngoan."

"Cha, Tứ muội ở nhà rất ngoan, thấy chúng ta đều sẽ cười, tuyệt đối không khóc." Tô Tam muội đem đầu lại gần, ánh mắt Tô Tiểu Lộc liền nhìn về phía nàng, đối với nàng lộ ra mỉm cười.

Tô Sùng và Tô Hoa cũng ghé vào bên cạnh nhìn, muốn đưa tay chọc chọc khuôn mặt Tô Tiểu Lộc một cái, lại sợ sẽ tổn thương đến Tô Tiểu Lộc nên rút tay về. Nhìn một màn như vậy, Tô Tam Lang vừa cười vừa nói: "Không cần sợ, cuộn ngón tay một chút, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ muội là được rồi, giống như cha vậy." Tô Tam Lang cẩn thận đưa tay phải ra, làm mẫu cho hai hài tử.

Tô Sùng và Tô Hoa nghiêm túc học, sau đó cẩn thận chạm vào khuôn mặt Tô Tiểu Lộc. Tô Tiểu Lộc giật đầu, dùng mặt dán vào tay hai ca ca, Tô Sùng và Tô Hoa sợ tới mức vội vàng rụt lại. Tô Tiểu Lộc vô tội mở to hai mắt: "Ý --" nàng không phải cố ý.

Tô Tam Lang và Triệu thị đều lộ ra ý cười. Tô tam muội nhẹ nhàng dán lên má Tô Tiểu Lộc, nhỏ giọng nói: "Tứ muội, ta là tam tỷ tỷ của muội."

Tô tam muội thường xuyên hỗ trợ thay tã cho nên không sợ, Tô Tiểu Lộc cũng rất thích tam tỷ chịu khó này, giật đầu kề vào bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng ấy. Giờ khắc này, Tô Tam Lang có cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có. Triệu thị vuốt vải vóc nói: "Cha đứa nhỏ, lát nữa ta đo thân làm quần áo cho chàng, thân thể ta đã tốt lên, chút chuyện nhỏ này cũng không mệt mỏi."

Tô Tam Lang nhìn về phía Triệu thị, chỉ cảm thấy sự dịu dàng trong mắt Triệu thị ấm áp như gió xuân tháng ba, tu dưỡng mấy ngày ngắn ngủi này, khí sắc Triệu thị không khô vàng như trước kia.

Tô Tam Lang khẽ gật đầu: "Được, nhưng nàng không thể mệt mỏi, ta cũng không vội mặc, trời còn chưa lạnh."

Triệu thị thoải mái nở nụ cười, đưa tay sờ tóc Tô Sùng và Tô Hoa cùng Tô Tam Muội nói: "Chờ làm xong quần áo mới cho cha các con, nương sẽ làm cho các con." Có quần áo mới mặc, Tô Sùng và Tô Hoa miễn có bao nhiêu vui vẻ.

Tô tam muội lại do dự một chút, sau đó cụp mắt xuống cắn răng nói: "Nương, con không cần mặc quần áo mới, làm quần áo mới cho tứ muội đi." Mùa đông quá lạnh, nàng sợ tiểu muội mới sinh ra này chịu không nổi.

Tô tam muội quá mức hiểu chuyện, làm cho mũi Triệu thị chua xót, trong lòng Tô tam lang phát đau, ông dùng bàn tay rộng rãi sờ tóc Tô tam muội nói: "Tam muội ngoan, cha mua vải đủ rồi, cả nhà chúng ta đều có quần áo mới mặc, con cũng có, tứ muội cũng có."

Lúc này Tô tam muội mới cười rộ lên: "Cám ơn cha, cám ơn nương." Tô tam muội tựa hồ nhớ tới cái gì. Nàng đột nhiên nói: "Đúng rồi cha, hôm nay con cùng đại ca nhị ca bắt không ít trùng, gà ăn không hết con đã gói lại, con đưa cho người." Tô Sùng và Tô Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Tô Tam Lang.

Tô Sùng nói: "Cha, con bắt nhiều hơn Hoa đệ đệ ba con nha, muội muội nói con giỏi quá." Tô Sùng nói xong, đưa tay học bộ dáng người lớn sờ đầu Tô Hoa còn nói: "Bất quá Hoa đệ đệ bắt sâu so với con mập mạp hơn."

Tô Hoa mím môi, gật đầu đáp lời: "Ca ca giỏi, đệ cũng giỏi, nghe Tam muội nói." Trong lòng Tô Tam Lang có cảm xúc. Từ ái nhìn hai hài tử cười gật đầu: "Các ngươi đều giỏi, đều là hài tử tốt của cha nương".

Tô Tam Muội rất nhanh đem sâu trong lá cây mang vào nhà. Tô Tam Lang đặt Tô Tiểu Lộc lên giường, lại từ trong tay Tô Tam muội nhận lấy, nặng trịch, ông nói: "Tam muội, cha bắt nồi cơm lên, con ở nhà xem lửa chăm sóc nương, ta mang đại ca nhị ca con đi ra ngoài bố trí đặt bầy một lần nữa, có mồi nhử tốt như vậy khả năng lại bắt được con mồi càng lớn.