Chương 13: Mùi

Tô Tam Lang cầm túi lá cây trong tay nói: "Tam muội chúng ta có năng lực, giúp cho gà ăn lại bắt không ít sâu bảo ta cầm đi làm mồi nhử thả vào bẫy rập."

Triệu thị mỉm cười nói: "Vậy chàng phải đi vài một chuyến."

Tô Tam Lang cười nói: "Chỉ là đi loanh quanh mà thôi, sẽ không phí bao nhiêu công sức." Tô Tam Muội bắt nhiều như vậy, ông không đi một chuyến sẽ có lỗi với công sức của Tô Tam Muội. Ông làm cạm bẫy không có mồi nhử, vốn định là nghe ý trời, nhưng Tô tam muội nhắc nhở ông, chim tước đều thích ăn những côn trùng nhỏ này, có mồi nhử khả năng bắt được càng cao. Tô Tam Lang nhìn về phía bên cạnh Triệu thị, không biết Tô Tiểu Lộc tỉnh lúc nào, ngoan ngoãn yên lặng lắng nghe.

Ông nói chuyện với Tô Tiểu Lộc: "Tứ muội, nhìn cha." Tô Tiểu Lộc nhìn Tô Tam Lang, nhưng không nhìn mặt ông, mà là nhìn bao lá cây trong tay Tô Tam Lang, nàng ngửi được mùi nướ© ŧıểυ của nàng ... Khứu giác của Tô Tiểu Lộc rất mạnh, ngửi qua điều nhớ, nướ© ŧıểυ của trẻ con không có nhiều mùi, có thể xem nhẹ nàng ngoài ý muốn ngửi được linh khí quen thuộc trong không gian, tuy rằng rất ít ỏi, nhưng vẫn không tránh được mũi của nàng.

Tô Tam Lang nhìn Tô Tiểu Lộc tựa hồ đối với túi lá cây trong tay ông có hứng thú, cười nói: "Tứ muội muốn bắt sâu a, bây giờ không được, chờ con lớn một chút, cha bảo tam tỷ con dẫn con đi bắt, tứ muội ngoan, cha ra ngoài làm việc."

Nói chuyện xong Tô Tam Lang cũng nên ra ngoài, Triệu thị muốn ông nghỉ ngơi nhiều một chút, Tô Tam Lang cười, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ta đi ra ngoài, tản bộ cũng là nghỉ ngơi, nương đứa nhỏ nàng nghỉ ngơi thật tốt, đói bụng khát nước thì gọi tam muội."

Triệu thị bất đắc dĩ, dịu dàng nhìn về phía Tô Tiểu Lộc nói: "Tứ muội a, sau này con nhất định phải hiếu thuận cha con, cha con là nam nhân tốt nhất trên thế giới này." Tô Tiểu Lộc nhìn khí sắc Triệu thị tốt lên rất nhiều.

Cười với bà: "Oa ô di di --" tất nhiên cha của nàng, nam nhân như vậy thật hiếm có, ông bảo vệ nàng, nàng dưỡng ông tới già nha. Ánh mắt Triệu thị ôn nhu, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, cái gì nghe cũng không hiểu, nhưng mỗi lần cùng tiểu khuê nữ nói chuyện, đều nhịn không được nghiêm túc, mỗi lần nhìn vào hai mắt tiểu khuê nữ đều là ước như nho đen, cảm thấy nàng nghe hiểu. Mỗi lần nhìn tiểu khuê nữ đem miệng há thành hình chữ O, hoặc là phát ra"Ô ô di di" đều cảm thấy là nàng đang đáp lại. Triệu thị tựa vào trên giường, một tay lười biếng ôm Tô Tiểu Lộc nhẹ nhàng vỗ dỗ nàng ngủ, trong phòng sáng sủa Triệu thị lại hơi nhếch môi, im lặng không có tiếng mắng chửi ầm ĩ, rất yên tĩnh thoải mái.

Nàng còn có thể nghe được bên ngoài phòng cách đó không xa, mặt khác còn nghe thấy tiếng ba hài tử đang dọn dẹp giếng nước. Như vậy thật tốt a, tâm Triệu thị vào giờ khắc này thoải mái hơn. Tô Tiểu Lộc nhu thuận ngủ say, ý thức thì vào trong không gian hút linh khí. Tô Tam Lang đi dọc theo nơi đặt bẫy, rắc từng con bọ vào và đi cắt cỏ. Cắt cả buổi chiều, hái mấy lần mới hết. Làm bữa tối, sau khi ăn xong thì bắt đầu đan cỏ. Trần Hổ lại đến hỗ trợ, hai người nhìn nhau cười cũng không nói nhiều im lặng đan dệt đợi đến buổi tối, Tô Tam Lang dừng công việc trong tay vỗ bả vai Trần Hổ nói: "Hổ Tử cám ơn, những thứ này đủ rồi ngày mai không dùng nữa."

Dưới ánh trăng, Trần Hổ tươi cười thuần phác nói: "Được, vậy đệ về nhà, huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Tô Tam Lang gật đầu, nhìn Trần Hổ đi. Ông đem cỏ thu dọn, sau đó mới đi nghỉ ngơi. Mười ba tháng tám là ngày thứ ba bọn họ bị tách ra. Hôm nay Tô Tam Lang không có đi ra ngoài, mà bắt đầu chuẩn bị sửa chữa nóc nhà. Buổi sáng ông đi chặt trúc làm thang trước, sau đó ôm Triệu thị và Tô Tiểu Lộc sang phòng bên cạnh, bắt đầu tân trang lại nóc nhà, dỡ hết những mảnh trúc cũ hỏng trên nóc nhà xuống, bổ sung những mảnh mới. Chuẩn bị xong, thì đem cỏ đã bệt rải lên buộc chặt, từng tầng từng tầng lặp đi lặp lại. Vứt bỏ những thứ cỏ không thể dùng kia, lấy ra châm lửa. Tô Tam Lang kêu Tô Tam muội đưa cỏ hai cha con phối hợp đợi đến khi trời tối nóc nhà trông khác hẳn. Tô Tam Lang mệt mỏi một ngày từ nóc nhà đi xuống, ôm Triệu thị cùng Tô Tiểu Lộc trở về. Lần này, nóc nhà không còn ánh sáng nữa.

Tô Tiểu Lộc ở trong lòng thầm khen ngợi người cha tốt này! Khả năng thực hành quá mạnh mẽ. Nhìn gia đình như vậy, Tô Tam Lang cũng thả lỏng, mang theo ba đứa nhỏ đi nhóm lửa nấu cơm. Thức ăn vẫn như cũ nhưng cả nhà ăn rất ngon miệng. Cơm nước xong, Tô Tam Lang khó được thời gian rảnh rỗi lấy một ít hạt dẻ vùi trong đống tro tàn của đống lửa chia phần còn lại cho ba huynh muội ăn, ông thì bưng thuốc cho Triệu thị uống. Chờ Triệu thị uống thuốc, ông lấy hạt dẻ rừng ra nói: "Nương bọn nhỏ nếm thử cái này."

Hạt dẻ rừng chôn trong tro lửa chín thơm lừng, ăn vừa thơm vừa mềm ăn rất ngon. Tô Tiểu Lộc ngửi mùi thơm đều thèm nuốt nước miếng, Tô Tam Lang lột cho Triệu thị, Triệu thị có chút ngượng ngùng. Tô Tam Lang cười nói: "Nương bọn nhỏ thất thần gì, ăn đi."

Triệu thị ngượng ngùng ăn, Tô Tam Lang đút, bà nói: "Cha đứa nhỏ, chàng đưa ta, ta tự mình làm đi."

Tô Tam Lang chuyên tâm lột vỏ, rất tự nhiên nói: "Nàng làm dính tay, một tay bụi, ta lột cho nàng."

Triệu thị xúc động, tự do ở riêng nếu ở trong cái nhà kia, Tô Tam Lang nhìn bà nhiều một chút bị Vương thị nhìn thấy, Vương thị đều mắng bà không tốt nhưng bây giờ những tiếng mắng chửi kia đều không còn nữa. Triệu thị hậu tri hậu giác nghĩ, phân gia, có lẽ là phúc khí của bà. Triệu thị không khỏi nhìn về phía Tô Tiểu Lộc, Tô Tiểu Lộc đang mυ"ŧ miệng nuốt nước miếng, Triệu thị nở nụ cười: "Tứ muội là một con mèo tham ăn, con muốn ăn bây giờ cũng không thể cho con ăn."

Tô Tiểu Lộc mấp máy cái miệng nhỏ nhắn: Biết rồi, ta vẫn là trẻ con mà, ta hiểu.

Tô Tam Lang lột cho Triệu thị, một cái ăn một cái đút, không khí ngọt ngào. Buổi tối, sau khi mấy đứa nhỏ ngủ, Tô Tam Lang cũng lên giường ngủ, đêm này an tâm ngủ sẽ không cần lo lắng sẽ mưa.

Mười bốn tháng tám, Tô Tam Lang lại chuẩn bị đi cắt cỏ, chuẩn bị thêm hai tầng cho nóc nhà, sự chịu khó của ông, người trong thôn đều thấy được. Mỗi lần Tô Tam Lang đi xa, mọi người thu hoạch vụ thu đều nói vài câu. Tô Tam Lang thỉnh thoảng sẽ mơ hồ nghe được “Nghiệp chướng", ông cũng không thèm để ý. Buổi chiều, ông phát hiện một mảnh đất hoang, lúc đi ngang qua mảnh đất của gia đình, thấy Tô lão gia tử mang theo một nhà Tô Đại Lang Tô Nhị Lang đang làm việc, còn có Nhị tẩu Chu thị từ nhà mẹ đẻ trở về. Tô lão gia tử hạ giọng lạnh lùng nói: "Đều làm thật tốt cho ta, một đám chậm rì rì, đừng nhìn những thứ kia có hay không." Tô lão gia tử có ý gì, người một nhà đều rõ ràng.